Sáng ban mai hắt lên ô cửa sổ của căn phòng, bên ngoài là tiếng chim hót trong vắt, nữ nhân đang còn say giấc, bên cạnh giường một nam nhân tuấn mĩ đang đứng, hắn cười nhẹ ôn nhu nhìn nàng.
" Ngươi tính nhìn ta bao lâu " Lưu Yên Nghiên lười biếng lên tiếng, nàng như con mèo lười mở mắt nhìn lại hắn.
Long Minh Vũ đưa ta xoa tóc nàng " Ta muốn nhìn nàng cả đời "
Nàng chu môi, lại nịnh hót, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy ngọt lịm, thì ra đây là lí do nhiều người thích được yêu như vậy, cảm giác đúng là kì diệu, nó không giống như lúc đạt được thành tựu lớn hay hoàn thành nhiệm vụ khó, mà nó là gì đó không tả được.
Hắn bế bổng nàng lên, Lưu Yên Nghiên cả kinh
" Ngươi làm gì đó? "
" Đương nhiên sửa soạn cho nàng, hôm nay chúng ta đi đưa tên sứ giả kia về nước " Hắn cười tươi rạng rỡ nói.
Hắn muốn nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất.
Trên bờ cảng, một đôi nam nữ đang đứng đó, nam nhân tươi cười như ánh mặt trời, nữ nhân mĩ lệ trong bộ váy xanh ngọc, Lưu Yên Nghiên thở dài, hắn đột nhiên lên ý tưởng mặc đồ chung màu với nàng, còn kêu là để người khác biết chúng ta là phu thê, hắn còn nghĩ hắn là giới trẻ thời hiện đại hay diện đồ couple chắc.
Phía sau hai người là đoàn hộ vệ để đảm bảo an toàn, dù sao trong tối cũng có rất nhiều ám vệ mai phục đễ giữ an toàn cho Hoàng tộc.
Long Minh Vũ nhìn sang hướng bên trái kêu lên
" Hoàng Huynh, ngươi tới rồi "
Hắn quay qua nhìn nữ tử bên cạnh, nàng trong bộ váy hồng nhạt đính hạt tinh tế, dung nhan thanh tú xinh đẹp, trên mặt luôn mang theo nét cười hiền lành
" Khổng tiểu thư hảo"
" Thất Vương Gia hảo, Yên Nghiên muội dạo này tốt chứ? " Khổng Vân Khuê hiền hoà hỏi thăm, nhưng sự chán ghét cùng ghen tị trong mắt không qua khỏi ba người ở đây.
Long Minh Vũ xẹt ngang tia khinh thường, Nam Quốc đệ nhất tài nữ cũng chỉ thế, không bằng một nửa Nghiên Nhi.
Long Minh Kha chán ghét không thôi, tại sao khi xưa hắn lại chọn nàng ta làm Vương Phi chứ, nữ nhân lòng dạ ác độc.
Lưu Yên Nghiên cười lạnh " Ta không có tỷ tỷ, phiền ngươi gọi ta một tiếng Thất Vương Phi, nếu không người khác sẽ nghĩ Khổng Tiểu Thư không có lễ nghi "
Khổng Vân Khuê sắc mặt trắng bệch, nụ cười tức giận trở nên vặn vẹo, bàn tay trong áo nắm chặt, giỏi cho một Lưu Yên Nghiên, ngươi dám đụng đến ta, ta là Tam Vương Phi tương lai, là Hoàng Hậu tương lai của Nam Quốc, sau này ngươi sẽ phải quỳ dưới chân ta " Vân Khuê không suy nghĩ rõ ràng, xin Vương Phi thứ tội "
Nàng cũng không bắt bẻ nàng ta, vì vốn nàng ta không xứng nói chuyện với nàng.
Long Minh Kha say đắm nhìn nàng, trong mắt chỉ có sủng nịnh, hàn băng ngàn năm như được tan chảy.
Long Minh Vũ tức giận nắm tay nàng đưa mắt cho hắn ta đánh giấu chủ quyền.
" Hoàng Thượng giá lâm, Sứ Giả Tây Quốc đến " Tiếng la vang lên, toàn thể đều quay đầu đến bục cao.
Bên trên, Long Đồ Viễn khoác trên người long bào rực rỡ, khí chất uy nghiêm của bậc Đế Vương, đứng bên dưới một chút là nam nhân hồng y, tuy không diện hoàng bào nhưng không hiểu thế nào nhưng hắn lại không hề bị khí chất Nam Hoàng lấn át.
" Hôm nay Sứ giả Tây Quốc sẽ về nước, trẫm mong hai nước sẽ luôn yên bình như vậy, đồng thời tháng sau Cửu công chúa Nam Quốc của trẫm cũng sẽ đi gả cho Tây Hoàng " Long Đồ Viễn uy nghiêm mở miệng.
Bên dưới quần thần đồng loạt quỳ xuống hô vạn tuế, Lưu Yên Nghiên cụp mắt, đúng là hôn nhân chính trị, không biết người mình sẽ lấy mặt mũi thế nào, đúng là dù thế nào, sinh ra trong hoàng gia cũng không phải là việc tốt.
Thạc Vi ôm quyền nhưng không hề cúi lưng nói " Đa tạ Nam Hoàng đã đưa tiễn, Thạc Vi sẽ truyền lời lại cho Hoàng Đế nước ta "
" Vũ, rốt cuộc Tây Quốc Hoàng Đế là người thế nào mới có thể có được