Đám hắc y nhân hết sức kinh ngạc nhưng không dám khinh thường.Bọn hắn nhiều lần nhận được nhiệm vụ ám sát hai người này nhưng chưa lần nào thành công. Tất cả đều có đi mà không có về. Lần này Ám Dạ các lại phái ra ba mươi người đi ám sát hai người này. Số lượng người được cử đi đã tăng gấp ba lần bình thường. Nếu lần này vẫn không thành công thì bọn họ cũng không cần trở về nữa.Ba mươi tên hắc y nhân bao vây hai người ở giữa. Tên cầm đầu sợ đêm dài lắm mộng, muốn giải quyết nhanh."Lên!"Ba mươi tên hắc y nhân cùng nhau xông lên hòng băm vằm hai người thành thịt vụn.Tử Cầm chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, lấy ra cây đàn cầm lúc nào cũng đeo trên lưng một tấc không rời, nàng đặt hộp đàn lên hai đầu gối, mở ra nắp hộp. Cây đàn vẫn nằm trong hộp, chỉ để lộ ra phần dây đàn đủ để có thể gảy đàn. Hai tay đặt lên dây đàn, bắt đầu dùng nội lực truyền lên dây đàn.Mỗi một ngón tay cong lên là một âm thanh chói tai bay ra, mang theo một luồng ánh sáng sắc bén bay về phía đám hắc y nhân. Ánh sáng kia sắc bén như một thanh đao, nó phá hủy tất cả chướng ngại vật trên đường đi của nó.Tử Vũ rút ra thanh kiếm quấn trên eo. Lưỡi kiếm chỉ nhỏ bằng hai ngón tay mỏng như một tờ giấy, trong đêm tối toả ra ánh tím quỷ dị.Nàng đứng quay lưng về phía Tử Cầm làm hộ pháp cho nàng ấy.Trong rừng trúc, âm thanh kêu la đau đớn thảm thiết vang lên. Một tia sáng trắng xẹt qua, một cánh tay rơi xuống. Một ánh tím vụt qua là một vòi máu đỏ tươi nhuộm đỏ một mảnh lá trúc.Số lượng hắc y nhân ngã xuống hơn phân nửa thì trong bóng tối cách một khoảng không xa, tiếng bước chân dồn dập tiến về phía bên này. Âm thanh càng ngày càng gần, có thể nghe ra được khoảng trên năm mươi tên hắc y nhân.Mạng của các nàng không khỏi cũng quá đáng giá đi.Tử Vũ nháy mắt sắc mặt trầm xuống, một lần nữa siết chặt thanh kiếm trong tay.Tử Cầm ánh mắt ngưng trọng nhìn cây cổ cầm. Nàng đứng thẳng lên, dựng đứng cây cổ cầm, tay trái giữ cầm, tay phải vận hết mười phần nội lực đặt lên dây đàn.Nhưng tay nàng còn chưa kịp chạm vào dây đàn, thì lúc này, nàng chỉ cảm nhận được một cơn gió nhẹ nhàng xẹt qua tóc nàng. Nàng nhìn vào đôi tay trống rỗng của mình. Đàn của nàng đã biến mất.Tử Cầm toàn thân lông tơ dựng đứng.Dưới ánh trăng, một nữ tử toàn thân váy tím, trên mặt mang mạng che mặt, để lộ một đôi mắt đen sâu ngun ngút. Nàng nằm nghiêng trên nền lá khô cách Tử Cầm khoảng hai thước. Nàng đặt cây cầm trước người, tay trái chống đầu, tay phải vuốt ve thân đàn.Khi hình ảnh này lọt vào trong mắt Tử Cầm cùng Tử Vũ, cả người hai nàng đều chấn động."Này… này… này… này là……""Đây….đây là…"Hình ảnh này đối với hai nàng quá mức quen thuộc. Thân ảnh kia, phong thái kia, ánh mắt kia đã khắc sâu vào tâm trí các nàng. Năm đó cũng là như thế.Ngay khi hơn năm mươi tên hắc y nhân kia sắp đến trước mặt, ngón tay Tô Nguyệt Như câu lấy một sợi dây đàn. Trước khi sợi dây đàn bị buông ra, giống như một loại bản năng trước sự nguy hiểm, Tử Cầm cùng Tử Vũ dốc hết sức lực nhanh chóng vận hết mười phần nội lực tạo thành một vòng chắn bảo hộ bao vây toàn thân."Tưng…ưng..ng..ng….."Một âm thanh đinh tai nhức óc, kinh hồn bạt vía, gào thét xuyên qua tai chui vào trong óc đám người ở đây. Âm thanh oong..oong.. kia với thế không thể đỡ trực tiếp chạy một vòng càn quét trong đại não.Mặc dù đã kịp thời dùng nội lực tạo thành vòng chắn, nhưng Tử Cầm cùng Tử Vũ không khỏi phải phun ra một ngụm máu tươi.Đám hắc y nhân lại không may mắn như vậy. Cả đám nằm bất động trên mặt đất, thất khiếu đều có máu tươi chảy ra.Chỉ một âm thanh sẽ không lấy đi mạng chúng, nhưng nửa đời còn lại cũng chỉ là một đám si ngốc vô dụng.Tử Cầm cùng Tử Vũ khoé miệng vẫn đang dính máu tươi, môi mấp máy một hồi cũng không phun ra được lời nào, chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn nữ tử áo tím đang còn lười biếng nằm trên đất ở đằng kia."Tử Cầm, Tử Vũ đi thôi."Từ đầu đến cuối, nàng chưa tình nhìn đám hắc y nhân lấy một cái.Tử Cầm cùng Tử Vũ muốn khóc.Âm thanh này họ đã chờ đợi suốt năm năm.Năm năm trước có một người đưa cho nàng một cây đàn gọi nàng "Tử Cầm".Năm năm trước có một người đưa cho nàng một thanh kiếm gọi nàng "Tử Vũ".Tử Cầm cùng Tử Vũ theo gót chân Tô Nguyệt Như không có một lời thắc mắc,giống như đây là điều hiển nhiên, vốn dĩ chính là như thế.Ba người nối đuôi nhau biến mất trong bóng đêm.Sáng hôm sau, phủ kinh triệu doãn nhận được một án mạng lớn nhất trong suốt mười năm qua. Với mười hai thi thể và bảy mươi ba người não bộ bị thương nặng, thần trí mơ hồ không thể tìm ra được manh mối của kẻ tình nghi. Nạn nhân là người của hai tổ chức sát thủ lớn thứ nhất thứ hai trên giang hồ. Trong số đó có ba mươi người là người của Ám Dạ các, năm mươi lăm người là người của Tiêu Nguyệt các.Trong suốt những năm qua cũng có không ít vụ ám sát tương tự như thế này, nhưng đều là