Trong Chiến vương phủ, Tần Dạ ha hả cười lớn."Tình nồng ý hợp?""Vừa gặp đã yêu?""Hahahaha… cười chết ta.""Buồn nôn chết ta rồi.""Nhị ca, những lời này thật sự là huynh nói ra sao?"Hắn không thể tin được, nhị ca lạnh lùng, cao ngạo của hắn có thể nói ra được mấy câu buồn nôn như vậy.Tần Liệt có chút nhức đầu, khoé môi giật giật."Việc ta giao cho đệ đã làm xong rồi.?"Tần Dạ nhảy dựng."Ca! không phải chứ, mới có bao lâu a~. Tên kia còn trơn hơn trạch, vất vả lắm đệ mới có chút manh mối lại bị hắn chạy mất. Cho đệ chút thời gian nữa đi?."Tần Liệt liếc mắt xem thường."Chút là bao lâu?""Một tháng.! Không! Nửa tháng."Thôi được!" Mười ngày".Ánh mắt đầy khinh miệt kia hắn không chịu nổi." Mười ngày sau đệ sẽ đem hắn đến trước mặt huynh, huynh yên tâm". Tần Dạ vỗ ngực bôm bốp."Có thông tin của Tô Nguyệt Như chưa?" Tần Liệt lại quay sang nhìn Tử Y bên cạnh hỏi." Tô Nguyệt Như mười sáu tuổi. Do nha hoàn cận thân của Kiều thị sinh ra. Từ nhỏ bệnh tật quấn thân. Từ lúc năm tuổi được đưa đến Thanh Phong Am ở ngoại thành nuôi dưỡng, hơn một tháng trước mới trở về."Tử Y nghĩ một chút lại nói tiếp."Hơn một tháng trước, trên đường về kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì mà chỉ có Tô Nguyệt Như một mình trở về. Một ma ma, hai nha hoàn và một phu xe, toàn bộ bốn đều mất tích, ngay cả xe ngựa cũng không thấy. Tô gia có cho người báo quan nhưng không tra được gì, chỉ cho rằng bị thổ phỉ bắt đi.""Tô Nguyệt Như giải thích thế nào với Tô gia?""Nàng ta…có thể nói… tích chữ như vàng, một chữ cũng không giải thích. Nàng ta ở trong Tô phủ hơn một tháng tổng cộng chỉ nói hai câu." Tử Y thành thật khai báo hết những gì hắn điều tra được.Tần Liệt có chút kinh ngạc nhướng mày.Tần Dạ trợn trừng mắt không dám tin. Hỏi, " Hai câu nào?"Tử Y nói lại nguyên văn hai câu nói của Tô Nguyệt Như.Tần Liệt là người thế nào chứ? Một chút ánh mắt này hắn vẫn có. Sau nghi nghe xong hai câu kia Tần Liệt lập tức minh bạch. Nguyên lai chuyện này là nàng ta giở trò.Hắn không quan tâm nàng làm cách nào để có thể vào được Vương phủ, cũng không muốn biết nàng vào đây có mục đích gì. Nhưng nàng đã thay thế vị trí quân cờ của Triệu Như Yên, thì cũng đã chú định nàng đã trở thành một quân cờ trong ván cờ này. Đã có bản lĩnh chen vào vũng nước đục này thì cũng nên lường trước hậu quả."Vậy có cần chuyển nàng ta đến Nam viện không?" Tử Y lại hỏi."Không cần. Tạm thời cứ để nàng ta ở Tây viện đi. Tiếp tục quan sát nàng ta một thời gian, bên kia hẳn sẽ hành động nhanh thôi". Sắc mặt Tần Liệt lạnh xuống.Tần Dạ lại hóng hớt, tò mò hỏi, "Nhị ca, nhị tẩu có xinh đẹp không?"Tần Liệt lạnh lùng liếc hắn một cái." Năm ngày.""Đệ lập tức đi ngay". Tần Dạ lập tức chạy trối chết.Tử Y cũng lui xuống. Trong thư phòng trở nên yên tĩnh, Tần Liệt lại lấy cây châm gỗ ra ngắm nghía, thần trí trôi về chín năm trước.Một tiểu cô nương khoảng chín, mười tuổi, y phục bị xé rách tả tơi, máu me đầy người, đầy mặt. Đôi mắt to tròn sáng quắc nhìn thẳng vào mắt hắn. Tay nhỏ đưa ra rút đi cây châm làm bằng ngọc tinh tế đang dính máu mà hắn cầm chặt trong tay, rồi rút trên đầu xuống một cây châm bằng gỗ, đưa cho hắn,nói: "Dùng cái này sắc nhọn hơn."Nàng chê cây châm ngọc của hắn không đủ nhọn. Quả thật cây châm gỗ này được vót rất nhọn. Hắn ánh mắt nhu hoà nhìn cây châm đầy sủng nịch.Hắn đúng thật vừa gặp đã yêu nàng.Việc Trắc phi của Chiến Vương Bị hoán đổi làm hoàng đế vô cùng tức giận. Đêm nay Tô phu nhân bị hoàng hậu bí mật mời vào cung một chuyến.Sau khi ra khỏi cung, Tô phu nhân mặt mày tái mét tìm Tô Trường Phong, hốt hoảng thuật lại những gì gặp phải khi vào cung.Tô Trường Phong phẫn nộ ngút trời, đưa tay hất hết toàn bộ sách bút trên bàn xuống đất. Hắn không nghĩ tới Tô Nguyệt Như lại có thể gây ra hoạ lớn như vậy.Bây giờ cả Tô gia đều bị liên lụy. Hắn chỉ hận không thể lập tức bóp chết nghiệt chủng kia.Tô Trường Phong hắn xưa nay làm việc cẩn thận, luôn đứng ở vị trí trung lập, không làm mất lòng bên nào. Hoàng quyền tranh đấu hết sức ác liệt, chỉ cần có chút sơ sẩy toàn gia mất đầu như chơi. Vậy mà lúc này nghiệt chủng kia lại làm cho công sức bao năm của hắn đều đổ sông đổ bể hết. Giờ ép hắn phải lựa chọn giữa hoàng thượng và Chiến Vương, đúng là làm khó hắn mà.Ai cũng biết thừa tướng là người của hoàng thượng, hoàng thượng chỉ hôn nữ nhi của thừa tướng cho Chiến Vương chắc chắn đằng sau chính là một âm mưu chính trị. Giờ âm mưu kia bị Tô Nguyệt Như chen chân chắn ngang phá vỡ. Nếu như hắn không thể làm cho Tô Nguyệt Như trở thành quân cờ thay nữ nhi của Triệu thừa tướng, hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tô gia. Cả Chiến Vương và hoàng đế đều là những người không thể đắc tội, nhưng nếu buộc phải đắc tội một bên, dĩ nhiên hắn tình nguyện đắc tội Chiến Vương, dù sao hoàng thượng cũng là chính thống. Trưởng tử của hắn Tô Chính Hiên cũng là một văn trạng nguyên, về sau sẽ nối tiếp quan lộ của hắn. Hắn không thể để đường làm quan của nhi tử bị chặt đứt chỉ vì một cái nghiệt chủng được.Qua mấy ngày nữa nàng ta sẽ phải về lại mặt, hắn muốn xem xem nàng ta sẽ làm cách nào để bồi tội với hắn.Tô Trường Phong đay nghiến trù tính tất cả những biện pháp để có thể trừ khử cái gai trong thịt Tô Nguyệt Như này. Hắn nào biết được Tô Nguyệt Như chẳng thèm về Tô gia lại mặt. Không những thế, nhiều ngày sau Tô phủ gửi bao nhiêu bái thiếp đến Chiến Vương phủ cũng chỉ nhận được một lời từ chối không mặn không nhạt từ nha hoàn của nàng.Tô phủ có thế nào cũng không một chút nào ảnh hưởng đến Tô Nguyệt Như, nàng cũng không thừa tinh lực để đi để ý đến đám người không liên quan ấy. Nàng lười biếng nằm trên tấm nệm dày được trải trên nền đất. Ánh mắt mang theo vẻ hờ hững nhìn ra mặt hồ nước trước mặt.Tử Cầm và Tử Vũ đứng phía sau nàng, xa một chút là mấy nha hoàn ma ma của Vương phủ đang châu đầu ghé tai bàn luận.Nàng ở trong Chiến Vương phủ đã năm ngày, nhưng hôm nay là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy dung nhan của nàng.Vị Trắc Vương phi này hoàn toàn không được sự hoan nghênh của toàn bộ người trong Vương phủ, nên nàng cũng chỉ được đãi ngộ như một vị khách của Vương phủ. Chỉ tốt hơn mấy vị tiểu thư ở Nam viện là nàng được ở riêng một viện.Thường ngày nàng đều không ra khỏi