Vân Quán Ninh theo bản năng đưa mắt nhìn Mặc Diệp.
Hắn không nhìn nàng, ánh mắt có chút u ám khẽ quét về phía Mặc Hàn Vũ: “Nhị ca có việc?”
Rất ngắn gọn.
Không hề dư chữ nào.
Mặc Hàn Vũ đã quen với tính khí khó chịu này của người kia lâu rồi, cũng quen nhìn vẻ mặt khó ở này rồi, cho nên cũng không hề tức giận, chỉ đến gần cười nói: “Trong lúc rảnh rỗi, bản vương muốn tìm đệ uống rượu.
”
Uống rượu?
Vân Quán Ninh đảo mắt một vòng, trong lòng nảy ra một kế sách.
Mặc Diệp vốn là định từ chối.
Nhưng Vân Quán Ninh lại nhanh nhảu gật đầu: “Uống rượu thì được thôi! Như thế này đi, trời cũng không hẳn là muộn lắm, hai người cứ vào ngồi chờ chút đã.
”
“Ta đi chuẩn bị cho hai người chút đồ nhắm cùng rượu mang tới.
"
Mặc Diệp nhìn Vân Quán Ninh bằng ánh mắt ngờ vực.
Nàng biết nhu mì như thế sao?
Vân Quán Ninh cười hì hì, sau đó vào trong bếp trước.
Mặc Diệp thấy thế cũng không tiện nói nhiều, không còn cách nào khác đành mời Mặc Hàn Vũ vào đại sảnh trong phủ ngồi nói chuyện.
Rất nhanh sau đó, Mặc Diệp cũng vào trong bếp.
“Ngươi có ý gì?”
Nhìn thấy Vân Quán Ninh thật sự là chuẩn bị rượu và thức ăn, hắn chau mày, giọng điệu có chút không vui nói: “Cũng không phải ngươi không biết, bản vương có rượu vào sẽ lập tức bị say.
”
Nàng thật không phải là cố ý muốn nhìn thấy hắn mất mặt đó chứ?
“Sợ cái gì? Có câu phu thê đồng lòng mà.
”
Vân Quán Ninh xoay người lại.
Bên trong nồi là đậu phộng rang, vừa nãy nàng