Mặc Hàn Vũ đang tán dóc cùng với Mặc Diệp.
Nhưng nhìn thấy bầu không khí giữa hai người… Rõ ràng là không giống như đang trò chuyện rất vui vẻ.
Hầu như đều là Mặc Hàn Vũ vừa nói vừa cười, Mặc Diệp ngồi ở một bên lại không có chút cảm xúc nào.
Nhìn hai người, cộng thêm Mặc Hàn Vũ làm nền, y hệt hai tên ngốc.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh tiến vào, Mặc Hàn Vũ nhìn dĩa đồ ăn trong tay của nàng.
“Bản vương ngược lại không biết, Thất đệ muội lại là nữ nhân có đức hạnh như vậy.
”
Hàn Vương quả nhiên là biết ăn nói, chỉ trong chớp mắt đã đổi cách gọi Vân Quán Ninh từ “vợ Lão Thất” trở thành “Thất đệ muội” rồi.
Mặc Hàn Vũ lấy làm ngạc nhiên: “Đây là gì thế, mùi thật là thơm.
”
Hắn ta duỗi tay chỉ vào dĩa đồ khìa kia.
“Đồ khìa.
"
Vân Quán Ninh cười sảng khoái, giải thích: “Hôm nay đã trễ, vì thế ta cũng không có ăn chay nữa, cho nên cho hết món nguyên liệu chay vào cùng khìa, hai người nếm thử mùi vị đi.
”
Nàng đặt mâm xuống: “Còn có món này nữa.
”
Sau đó lại lấy hai vò rượu từ chỗ nha hoàn ở sau lưng mang tới.
“Đây là gì nữa?”
Mặc Hàn Vũ lại hiếu kỳ hỏi.
“Rượu xái.
”
Vân Quán Ninh đưa vò rượu xái ra