Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1799


trước sau

Chương 1799

Nếu như không phải bây giờ Chiêu Vũ đế đang nổi lên ý định muốn giết chết Triệu Khương Lan thì thật sự là Mộ Dung Bắc Uyên muốn nói ra hết tất cả chân tướng cho hắn ta nghe.

Nhưng bây giờ tuyệt đối không phải là thời điểm để nói ra sự thật.

Dù sao thì để Chiêu Vũ đế biết được thân phận vu y của nàng thì nỗi oán hận với Triệu Khương Lan sẽ càng sâu hơn.

Một khi động đến vấn đề lợi ích không thể nhân nhượng giữa hai nước, chỉ sợ rằng Triệu Khương Lan của hắn mới thật sự không tránh khỏi cái chết.

Mộ Dung Bắc Uyên đành phải nói: “Quận chúa Minh Châu không phải Khương Lan, nhi thần cũng sẽ không thích bất cứ người nào khác. Không phải trước đây phụ hoàng cũng nghĩ đến việc cho người tiến vào Vương phủ của con sao, nhưng kết quả như thế nào người cũng thấy rồi đấy. Triệu Thanh Nghi kia được người sắp xếp vào phủ, trong lúc nhi thần mất đi ký ức cũng chẳng hề động lòng với nàng ta, bây giờ tâm trí tỉnh táo thì lại càng không thể.”

Chiêu Vũ đế trợn mắt nhìn: “Vậy con cứ trơ mắt nhìn Triệu Minh vì con mà chết đi!”

“Phụ hoàng!”

“Thần vương, đừng trách trẫm không cho con cơ hội. Nó đang đặt ngay trước mặt con, con muốn cứu hắn thì phải làm theo những gì trẫm nói. Trẫm rất muốn chọn cho con một Vương phi vừa lòng đẹp ý, thế nhưng con quá cứng đầu, không ép buộc con, đời này chỉ sợ con lại muốn chăm sóc cho một nam nhân.

Vừa hay quận chúa Minh Châu đúng là có ý với con, trẫm sắp xếp người bên ngoài thành vương phi cũng không ổn. Nàng ta là lựa chọn tốt nhất.”

Trong mật thất, Triệu Khương Lan dựa vào cửa sắt, chán nản nhắm mắt lại.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng sau khi về kinh có thể che giấu danh tính mà sống, không ngờ rằng chuyện này vẫn phát triển theo hướng không thể nào khống chế được.

Thật ra nàng nên nghĩ đến từ lâu rồi. Mộ Dung Bắc Uyên có thân phận gì chứ, chỉ cần hắn còn là Thần Vương một ngày vậy thì khả năng là trong vương phủ sẽ chẳng thiếu một người.

Chung quy cũng là do bọn họ quá ảo tưởng.

Bên ngoài mật thất lại truyền đến giọng nói của Mộ Dung Bắc Uyên: “Xin phụ hoàng để nhi thần gặp mặt Triệu Minh một lần.”

“Trẫm sẽ không để cho con gặp nó. Trừ khi con đồng ý với yêu cầu của trẫm, cưới quận chúa Minh Châu.

Nếu không lúc con gặp lại Triệu Minh cũng chỉ là một cỗ thi thể thôi.”

Mộ Dung Bắc Uyên tức đến mức sắp nôn ra máu: “Nhi thần đã từng đồng ý với Triệu Khương Lan, đời này sẽ chỉ lấy duy nhất

nàng ấy làm thê tử, nếu không thì sẽ gặp báo ứng.”

“Con đừng dùng mấy lời này để qua mặt trẫm! Triệu Khương Lan nàng ta dựa vào cái gì mà bảo con thề ước như vậy. Chính nàng ta cũng đã làm vợ người khác rồi, con lại muốn thủ thân như ngọc vì nàng ta.

Quả thật là làm trò cười cho thiên hạ!”

Trong chớp mắt này, trong đầu Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên vô số ý nghĩ.

Thậm chí hắn cũng đang suy nghĩ xem có phải Chiêu vũ đế đang doạ mình hay không, sẽ không thật sự ra tay với Triệu Khương Lan.

Nhưng mà hắn không dám đánh cược, cái giá phải trả lần này quá lớn, hắn không dám đánh cược.

Một khi hắn nói ra chữ không, dưới cơn nóng giận, Chiêu vũ đế thật sự giết chết Triệu Khương Lan, vậy thì hắn phải làm sao bây giờ?

Dù sao trong suy nghĩ của Chiêu Vũ đế. chẳng qua Triệu Minh chỉ là một thương nhân bình thường.

Mạng như cỏ rác, không đáng nhắc đến.

Như nếu như hắn tiếp nhận sự sắp xếp này, tương đương với việc tự mình huỷ đi cơ hội tái giá với Triệu Khương Lan.

Hơn nữa, để những nữ nhân khác chiếm lấy vị trí của nàng, hắn không làm được!

“Mộ Dung Bắc Uyên, một ngày, trẫm cho con một ngày để suy nghĩ. Giờ này ngày mai, trẫm muốn nghe đáp án của con. Là đồng ý hay từ chối thì cũng liên quan đến tính mạng của Triệu Minh. Tốt nhất là con nên nghĩ cho kỹ.”

“Còn về chuyện con tự tiện xông vào Giới Luật Từ hôm nay, còn làm ra mấy hành vi đại nghịch bất đạo này, trẫm sẽ không so đo với con. Không phải là trong lòng trẫm không để ý, chỉ là lúc trước trẫm đã đồng ý với mẫu phi của con, sau này nếu như con có mạo phạm thì có thể xử lý nhẹ nhàng. Nhưng sự tha thứ của trẫm có giới hạn, con phải tự mình giải quyết cho tốt.”

Chờ khi cánh cửa mật thất được mở ra, cả người Triệu Khương Lan đã rơi vào bên trong bóng tối.

Chiêu Vũ đế đã rời đi, chỉ còn Tần Khâm đi đến, lạnh lùng nối: “Triệu công tử, Hoàng thượng ra lệnh nhốt ngài vào trong điện Phú Xuân, trong coi thật cẩn thận. Mời ngài đi.”

Trong lòng Triệu Khương Lan đã biết chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Bây giờ lựa chọn của nàng và Mộ Dung Bắc Uyen, cả tiến hay lùi cũng đều rất khó khăn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện