Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1800


trước sau

Chương 1800

Không nói đến chuyện nàng là nữ tử, Chiêu Vũ đế chỉ cảm thấy giữa hai người bọn họ đi ngược lại nguyên tắc đạo đức.

Còn thừa nhận nàng là nữ tử, đồng nghĩa với việc thông báo với Hoàng thượng nàng chính là Triệu Khương Lan. Đó chính là một con đường chết.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy phiền.

Trong phủ Thần vương, Mộ Dung Bắc Uyên hối hận không thôi.

Sớm biết như thế này, lúc trước hắn đã không đưa Triệu Khương Lan từ Giang Nam về kinh thành.

Cho dù là sau này hắn nghĩ cách đến Giang Nam tụ họp với nàng thì cũng tốt hơn tình trạng trong ngõ cụt bây giờ.

Hết lần này đến lần khác Tiểu Dương còn phải ở lại Vinh Dương. Nếu Tiểu Dương còn ở đây thì lại lập kế hoạch thâu đêm suốt sáng sắp xếp giải cứu Triệu Khương Lan vẫn còn một ít khả năng.

Nhưng bây giờ không có cách nào, không làm được bất cứ chuyện gì cả.

Nghĩ đến quận chúa Minh Châu, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy căm hận không thôi.

Thân là quận chúa, vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Nếu như không phải nàng ta châm ngòi trước mặt Chiêu Vũ đế thì làm sao Chiêu Vũ đế lại nổi lên ý định giết chết Triệu Khương Lan.

Hãm hại người hắn yêu, vậy mà nàng ta còn dám mơ tưởng đến chuyện bước chân vào vương phủ.

Quả thật là mơ mộng hão huyền!

Nếu như giả vờ đồng ý rồi cứu triệu Khương Lan ra, sau đó thực hiện kế hoạch khác thì sao?

Mộ Dung Bắc Uyên đi tới đi lui trong Tịch Chiếu các rồi từ từ nheo mắt lại… Hôm sau trời mới vừa sáng, hắn đã đi gặp Chiêu Vũ đế.

Một đêm này, mặc dù hắn và Triệu Khương Lan ở hai nơi khác nhau, nhưng dường như đều trải qua một đêm không ngon giấc.

Chiêu Vũ đế nhìn thấy dáng vẻ tinh thần không tốt của hắn thì biết hắn đã suy nghĩ rất kỹ.

Quả nhiên, Mộ Dung Bắc Uyên trầm giọng trả lời chắc chắn: “Hôm qua phụ hoàng đã để cho nhi thần lựa chọn, nhi thần đã cẩn thận suy

nghĩ. Nhi thần… đồng ý cưới quận chúa Minh Châu. Nhưng mà xin phụ hoàng phải hứa, trước ngày đại hôn phải thả Triệu Minh ra.”

Chiêu Vũ đế cười một tiếng: “Trước ngày đại hôn? Trẫm làm sao biết được sau khi Triệu Minh thoát thân, con lại làm ra chuyện gì? Uyên nhi, con luôn rất cảnh giác. Nếu như thật sự muốn làm gì đó thì chưa chắc trẫm đã phòng bị được.”

“Đây là yêu cầu duy nhất của nhi thần. Nếu không thì sao nhi thần biết được phụ hoàng có tuân thủ lời hứa hay không. Đợi nhi thần đã cưới quận chúa Minh Châu, ván đã đóng thuyền không thể nào thay đổi, người lại không chịu buông tha, ra tay với Triệu Minh thì sao thần có thể chịu được?”

“Như thế này đi, ngày đại hôn trẫm nhất định sẽ thả người. Vua không nói dối.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhíu chặt lông mày, trong lòng bắt đầu tính toán cực nhanh.

Đến ngày đại hôn không biết có kịp hay không.

Hắn đành phải bổ sung: “Trước khi bái đường, nhi thần phải chắc chắn Triệu Minh được tự do. Nếu không thì nhi thần xin tình nguyện mang tiếng xấu, cũng sẽ không bái đường với Quận chúa Minh Châu.”

Chiêu Vũ đế cười lạnh: “Vào ngày đó, trẫm không tin con có thể từ trong tiệc cưới lại có thể đào hôn được!”

Trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên vẻ tự giễu: “Phụ hoàng nói không sai, đến ngày thành thân, ngay dưới mắt tất cả mọi người, nhi thần hoàn toàn không còn đường lui, nhất định không từ hôn. Nhi thần, nói được thì làm được…”

Có thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên, Chiêu Vũ đế đã yên tâm.

Hắn ta không khỏi cảm thấy Triệu Minh này có địa vị không thấp trong lòng của Mộ Dung Bắc Uyên, nếu không thì Mộ Dung Bắc Uyên không phải là một người có thể dễ dàng nhận sai về mình.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện