“Hôm nay lúc thăng triều, dường như Lão Tam có bất mãn với sự sắp xếp của trẫm, e là trong lòng có ý định khác.
Con có thể nghĩ ra cách gì tốt để giảm đi sự bất mãn đó của Lão Tam không?”
Mặc Tông Nhiên hào hứng nhìn nàng, chờ câu trả lời của người kia.
Không ngờ lại là câu hỏi khó giải quyết như này!
Vân Quán Ninh lập tức chau mày, yếu ớt đáp: “Phụ hoàng, con là phụ nữ ở chốn hậu cung, không thể đảm đương chuyện triều chính!”
“Trẫm bảo con trả lời, con chỉ cần trả lời thôi.”
Mặc Tông Nhiên vỗ bàn một cái, vô cùng thô bạo huy hiếp nàng: “Nếu như con không trả lời được, hoặc câu trả lời không khiến trẫm thỏa mãn…”
“Trẫm sẽ chặt đầu con!”
Đây quả thật là một ông vua hung bạo mà!
Vân Quán Ninh theo bản năng sờ cổ của mình, chỉ cảm thấy nơi đó mát lạnh, dường như ở giữa đó có đặt một con dao cầu vô hình vậy.
Không đùa được!
Nàng không biết làm gì khác hơn là cắn răng, nhắm mắt đáp: “Phụ hoàng, người là vua của một nước, đấng anh minh sáng suốt thánh hiền, trong lòng của người thiết nghĩ là đã có đáp án cho câu hỏi này từ lâu rồi?”
“Trẫm không có, cho nên mới hỏi con.”
Mặc Tông Nhiên thản nhiên đáp.
Vân Quán Ninh: “…”
“Phụ hoàng, nếu Doanh Vương có bất mãn, thiết nghĩ phụ hoàng có thể động viên Doanh Vương trên phương diện khác, để xoa dịu thành kiến trong lòng của huynh ấy.”
Nàng cười e thẹn.
“Ví dụ xem?”
Mặc Tông Nhiên truy hỏi tới cùng.
Xem ra hôm nay là không có ý định buông tha cho nàng rồi.
Nàng bày ra vẻ mặt khổ sở nói: “Phụ hoàng, con cũng không biết!”
“Nếu con không trả lời, trẫm sẽ lấy đầu con.”
Vân Quán Ninh thầm khinh miệt trong lòng, không thể làm gì khác hơn bèn nói: “Phụ hoàng, trong chuyện này thì việc Doanh Vương nảy sinh bất mãn chỉ là thứ yếu thôi.”
“Thiết nghĩ người bất mãn nhất chính là mẫu hậu cơ.”
Nàng chỉ tay về phía Khôn Ninh cung, nói: “Nghe nói phụ hoàng rất ít khi tới thăm mẫu hậu.
Hôm nay sắc trời rất tốt, chi bằng phụ hoàng đưa mẫu hậu tới Ngự Hoa Viên giải sầu đi?”
“Con nghe nói, đúng lúc hàn mai ở Ngự Hoa Viên đang nở rất đẹp!”
Mặc dù trong lòng Mặc Hồi Phong có thành kiến, nhưng hắn ta đã bị điều đi biên cương rồi, không thể gây ra được sóng gió gì.
Nhưng Triệu hoàng hậu thì vẫn còn trấn giữ ở hậu cung đó nha.
Nếu bà ta muốn làm trò ngu ngốc gì đó, hẳn cũng dễ như trở bàn tay.
Vì thế, trước tiên cần phải động viên vị này một chút mới được.
Quả nhiên, Vân Quán Ninh vừa dứt lời thì Tô Bỉnh Thiện đã đi vào bẩm báo, nói là hoàng hậu nương nương tới.
Lúc này cũng đã sắp tới Ngự Thư Phòng rồi.
Nhìn có vẻ như người đến không có ý tốt.
Mặc Tông Nhiên giống như nhìn thấy quỷ vậy, thoáng liếc mắt nhìn qua Vân Quán Ninh.
Cái đứa tinh ranh này, đúng là biết tính toán!
Ông đăm chiêu gật gù: “Nói có lý! Ngươi nói lại là trẫm lao lực thái quá cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Sổ sách hôm nay cứ để cho Diên và Lão Thất phê duyệt.”
“Đúng rồi, gọi luôn Lão Nhị tới nữa.
Trẫm sẽ cùng hoàng hậu đi ngắm mai!”
Tô Bỉnh Thiện nhìn qua Vân Quán Ninh, ánh mắt có chút bất ngờ.
Vị Minh Vương phi này nhìn có vẻ lầm lì không rõ, vậy mà lại có thể thuyết phục được hoàng thượng…
Xem ra sau này, phải cẩn thận mà tâng bốc rồi.
“Vâng, hoàng thượng.”
Tô Bỉnh Thiện mỉm cười, ân cần hỏi: “Minh Vương phi, người ở đây nghỉ ngơi một lúc nữa đợi Minh Vương cùng xuất cung, hay là nô tài sai thuộc hạ đưa người về Vương Phủ?”
“Ta đợi Vương gia nhà ta.”
Vân Quán Ninh mỉm cười khách sáo.
Một bên lại cầm lấy quyển Sơn Hải Chí, tiếp tục gặm nhấm món ăn tinh thần của nàng.
Mặc Tông Nhiên ra khỏi Ngự Thư Phòng, cũng không biết nói mấy câu gì mà khiến sắc mặt khó chịu trước đó của Triệu hoàng hậu lại tràn đầy nét cười.
Sau đó, bà ta dựa sát vào cánh tay của người kia, cả hai cùng rời đi.
Thấy thế, Tô Bỉnh Thiện không khỏi tặc lưỡi.
Vị Minh Vương phi này quả nhiên là một nhân vật lợi hại!
…
Ngồi quá lâu trong Ngự Thư Phòng đọc sách khiến Vân Quán Ninh cảm thấy có chút hoa mắt.
Nàng nhìn thấy đống tấu chương cao ngất ngưỡng trong tay đám người Mặc Diệp, dự định đi ra ngoài dạo một chút.
Vừa mới ra khỏi Ngự Thư Phòng lại đúng lúc đụng mặt Vân Chấn Tung từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy nàng đi ra, ông ta dĩ nhiên có chút bất ngờ.
Đã rất lâu rồi, ông ta chưa có nói chuyện với đứa con gái này.
Mối quan hệ cha con của hai người, vốn không được thân thiết cho lắm.
Người gặp trước mặt, lại càng như xa lạ.
Vân Chấn Tung cũng lúng túng không biết làm sao, chỉ căng thẳng nhìn nàng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Chỗ này không phải là Ngự Thư Phòng, đến cả phi tần trong hậu cung đều bị cấm không được ra vào sao?”
Tô Bỉnh Thiện giải thích: “Ưng quốc