Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Tam Muội Muội Đau Lòng Rồi!


trước sau


Vân Đinh Đinh là muội muội ruột của Vân Đinh Lan.
Nhìn dáng vẻ thì giống Vân Đinh Lan đến bảy phần, nhưng mà tính cách hai tỷ muội lại hoàn toàn khác biệt.
Vân Đinh Lan am hiểu ngụy trang, xây dựng hình tượng bạch liên hoa, lừa gạt tất cả mọi người.

Đứng trước mặt Vân Quán Ninh, cũng vẫn là dáng vẻ em gái trà xanh yểu điệu.
Còn Vân Đinh Đinh, tính cách rõ ràng trong trẻo lạnh lùng hơn nhiều.
Nàng ấy nhìn lướt qua Vân Quán Ninh.
“Đại tỷ tỷ.”
Nàng ấy cúi người hành lễ, giọng điệu không được tốt lắm: “Vài năm không gặp, thật không ngờ tới đại tỷ tỷ đã không nhận ra muội nữa rồi.”
“Quả nhiên là người được hưởng phúc từ Minh Vương phủ.”
Tiểu cô nương này vừa mới oán nàng?
Vân Quán Ninh sửng sốt một chút, thấy Như Yên tựa hồ đang kéo tay áo muốn đánh người rồi, vội phân phó nàng đi xuống trước: “Như Yên, đi chuẩn bị trà nóng.”
Từ hồi nàng cứu Như Yên, nàng ấy ngược lại càng thêm cung kính nàng nhiều lắm.
Vì vậy không thể nhìn kẻ khác vô lễ với Vân Quán Ninh.
Nhất là giống Vân Đinh Đinh, trực tiếp trào phúng người ta trước mặt.
Vân Quán Ninh vào cửa: “Tam muội muội vào nói chuyện.”
Vân Đinh Đinh nhìn thoáng qua Thanh Ảnh viện, lúc này mới ngồi xuống đối diện nàng: “Nghe nói bây giờ đại tỷ tỷ đã có được sự sủng ái của Minh Vương, vốn muội còn chưa tin.”
“Sao lại không tin?”
Vân Quán Ninh đột nhiên tò mò, tiểu cô này sẽ trả lời thế nào.

“Tỷ vốn là không khiến người khác yêu mến mình được.”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Đinh Đinh không chút do dự nói.
Vân Quán Ninh: “…”
Đau lòng rồi!
Mà ngay cả tiểu nha đầu đanh đá này, rõ ràng cũng biết lúc trước nàng không được người lòng người khác.

Có thể thấy được Vân Quán Ninh lúc trước, thật sự là chuột chạy qua đường, người người hô đánh!
“Thời gian có thể thay đổi hết thảy chứ sao.”
Vân Quán Ninh cười cười.
“Ừ.”
Vân Đinh Đinh khó có được lần gật đầu đồng ý: “Lúc trước muội không thích tỷ.”
“Nhưng mà hôm nay, muội thấy tỷ lại không có cảm giác chán ghét như lúc trước.”
Thế này xem như đang khen nàng?
Cuối cùng ai mới là tỷ tỷ, ai mới là muội muội?
Tiểu nha đầu này, không biết lớn nhỏ!
“Cha nói, tỷ chẳng những có được sự yêu thích của Minh Vương, còn được hoàng thượng coi trọng! Muội không tin!”
Không đợi nàng nói chuyện, Vân Đinh Đinh đã lại tự mình nói tiếp: “Trước kia tỷ làm nhiều chuyện xấu như vậy, Minh Vương chắc chắn sẽ không sủng tỷ.

Hoặc là mắt ngài ấy bị mù!”
Vân Quán Ninh lại một lần nữa có cảm giác mình bị vạn tiễn xuyên tim!

Tiểu nha đầu thối này, thật sự là có cái gì thì nói cái đó!
“Cha nói nếu muội không tin, thì đến xem thử.”
Vân Đinh Đinh lúc này mới nói rõ ý đến đây: “Thuận tiện mời tỷ, ngày muội cập kê hồi phủ một chuyến, tham gia tiệc sinh thần của muội.”
“Ứng quốc công kêu muội tới?”
Vân Quán Ninh nhíu mày.
Vân Đinh Đinh thấy nàng gọi thẳng danh hào của Vân Chấn Tung, cũng không gọi là “cha”, sửng sốt một chút vẫn gật đầu không nói gì thêm: “Vâng.”
Vân Quán Ninh bật cười.
Tiểu nha đầu này sợ là còn không biết, nàng bị Vân Chấn Tung lợi dụng đi?
Vân Đinh Đinh nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ Minh Vương thật sự sủng tỷ sao?”
“Muội một tiểu nha đầu hỏi cái này làm cái gì?”
Vân Quán Ninh liếc nàng ấy.
Còn nhớ rõ lúc trước kia ở Phủ Quốc Công, Vân Đinh Đinh còn nhỏ.
Nhưng mà, nàng ấy không thích cùng chơi Vân Đinh Lan, cũng không thân thiết với nàng đến thế.
Trong trí nhớ, tiểu nha đầu này cũng không ỷ vào Trần thị, luôn cùng tiểu nha hoàn, nhũ mẫu ở chung một chỗ.

Khi đó nàng ấy thường xuyên nói một câu là: Muội không thích đại tỷ tỷ, không thích nhị tỷ tỷ, không thích từng người trong phủ này.
Tuổi còn nhỏ, mà mặt mày đã chán đời bi quan.
Đối tất cả mọi người, đều tỏ ra lạnh lùng xa cách.
Cho nên khi đó Vân Quán Ninh cũng chẳng quan tâm mấy đến tiểu muội muội này.

“Muội cũng đã mười lăm tuổi rồi, không phải tiểu nha đầu.”
Rõ ràng là Vân Đinh Đinh không vừa lòng.
Nàng ấy đặt chén trà xuống, nghiêm trang nói: “Muội nghe được cha mẹ đóng cửa nói chuyện, nói tỷ tuy rằng đã gả ra ngoài, nhưng là cùng trên một con thuyền với Phủ Ứng Quốc Công.”
“Chỉ cần tỷ còn họ Vân thì chính là người của Vân gia.”
“Sau đó thì sao?”
Vân Quán Ninh có chút hưng phấn nhìn nàng ấy.
“Sau đó cha còn nói, nếu như tỷ thật được Minh Vương sủng ái, còn được hoàng thượng coi trọng.

Thì để mẹ mang một ít quà tới thăm tỷ, lập mối quan hệ tốt với tỷ.”
Vẻ mặt Vân Đinh Đinh vô tư trong

sáng không mảy may có chút xấu hổ nào về chuyện “Nghe lén người ta nói chuyện là hành vi không lễ phép”.
Nàng ấy hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt dần dần trở nên khinh thường: “Dù sao, ta nghe không thuận những lời nói xấu xa này!”
“Tuy rằng muội không thích tỷ, nhưng mà bốn năm nay tỷ bị cấm túc, cha mẹ bọn họ đều không tới thăm qua tỷ.

Thậm chí thường xuyên nói muội với nhị tỷ tỷ phải phân rõ ranh giới với tỷ.”
“Bây giờ chính là thấy tỷ được sủng ái rồi, lại có giới trị lợi dụng!”
Nói một tràng này, làm cho Vân Quán Ninh có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới, tiểu nha đầu đanh đá này có thể nói ra một tràng như vậy, thật khiến nàng lau mắt mà nhìn.
“Những lời này là ai nói với muội?”
“Còn cần ai nói với muội sao? Muội cũng không phải là không có suy nghĩ của mình.”
Vân Đinh Đinh khinh thường liếc nhìn nàng: “Muội không giống tỷ, lúc mười lăm tuổi chỉ biết đi theo sau mông Minh Vương, chỉ muốn làm thế nào đó để có thể gả cho ngài ấy!”
Vân Quán Ninh: “…”
Nha đầu thối này, hôm nay là cố tình tới đây chọc tức nàng.
“Mẫu thân muội luôn nói, tiểu thư Phủ Quốc Công chúng ta không thể tự làm chủ hôn sự.”

Nàng ấy có chút nhụt chí: “Hôn nhân đại sự là chuyện ưu tiên hàng đầu, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời! Nếu như chuyện này cũng không thể do mình, vậy sống còn có ý nghĩa gì?”
Trên gương mặt nàng ấy có chút u sầu.
Sự trầm lắng đó không nên thuộc về tuổi của nàng ấy.
Vân Quán Ninh cẩn thận nhớ lại lúc mười lăm tuổi của nguyên thân.
Mẫu thân ruột mất sớm, Vân Chấn Tung cưng chiều Vân Đinh Lan, Trần thị làm tốt mọi mặt những chuyện bên ngoài, bêu xấu nàng khắp nơi.
Cho nên Vân Quán Ninh mười lăm tuổi, đúng là vô liêm sỉ khiến người ta chán ghét.
Mà ngay cả Vân Đinh Đinh cũng biết, khi đó nàng không được người ta yêu thích.
“Vậy bây giờ muội thích tỷ rồi sao?”
Vân Quán Ninh ma xui quỷ khiến hỏi vấn đề này.
Vân Đinh Đinh không nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy, sửng sốt một chút rồi trả lời: “Không thích, cũng không chán ghét! Nhưng mà so với nhị tỷ tỷ thì muội thích tỷ hơn một chút.”
Vân Quán Ninh lập tức cười đắc ý.
Vân Đinh Đinh là muội muội ruột của Vân Đinh Lan.
Nhưng lại thích nàng hơn nàng ta!
Đây không phải là nói rõ, so ra Vân Đinh Lan càng khiến người ta chán ghét hơn sao?
“Trước đó vài ngày không phải nhị tỷ trúng độc sao? Trong phủ đều truyền là Doanh vương phi làm hại.”
Vân Đinh Đinh nhíu nhíu mày: “Nhưng mà sau đó muội lại nghe lén được nhị tỷ nói với mẹ, mới biết được thì ra tỷ ấy tự hạ độc mình! Làm hại Doanh vương phi bị Doanh vương cấm túc.”
“Đại tỷ, tỷ nói rốt cuộc là ngoan độc đến cỡ nào, mới có thể ra tay với chính mình được như vậy?”
Vấn đề này, Vân Quán Ninh cũng không trả lời được.
“Bây giờ muội ở trong phủ lòng đầy run sợ, cũng không dám ở một chỗ với nhị tỷ.”
Chỉ sợ có ngày nào đó Vân Đinh Lan nhìn nàng ấy không vừa mắt, hạ độc vào cơm canh của nàng ấy…
Cha mẹ rõ ràng đều yêu thương nhị tỷ, nàng ấy chính là kẻ không được người ta thương yêu!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đinh Đinh rối như tơ vò, như có chút khó nói: “Kỳ thật muội tới đây gặp đại tỷ, còn có một việc muốn nhờ.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện