“Ồ? Nói nghe thử xem?”
Vân Quán Ninh tò mò nhìn Vân Đinh Đinh.
Tiểu nha đầu kiêu ngạo này, nếu không phải thật sự không tìm được ai xin giúp đỡ, sợ là cũng sẽ không tìm đến nàng đâu?
Dù sao, nàng ấy cũng chán ghét nàng đến vậy.
“Muội muốn nhanh chóng gả ra ngoài!”
Vân Đinh Đinh lấy hết dũng khí: “Bây giờ tỷ đã là Minh vương phi, rất nhiều chuyện cũng có thể làm chủ.
Huống chi có Minh vương và hoàng thượng làm chỗ dựa cho tỷ, tỷ nhất định có thể giúp ta!”
Nghe được lời này, nước trà trong miệng Vân Quán Ninh suýt nữa phun ra đi!
Nàng sặc nước trà, ho khan vài tiếng.
Lúc này mới đặt chén trà xuống: “Muội nói cái gì? Muốn mau chóng gả ra ngoài? Muội mới bao tuổi chứ?”
“Muội không còn nhỏ nữa! Muội cũng được mười lăm tuổi rồi!”
Vân Đinh Đinh mặt đỏ tới mang tai đứng dậy: “Lúc tỷ mười lăm tuổi không phải cũng đã chớm yêu rồi sao? Mười sáu tuổi là gả cho Minh vương.”
“Minh cái gì vương chứ? Gọi tỷ phu!”
Nàng ấy vừa mở miệng là gọi “Minh vương”, Vân Quán Ninh nghe được chau mày.
Vân Đinh Đinh lập tức nghe lời sửa lại lời: “Tỷ mười sáu tuổi đã gả cho đại tỷ phu rồi.”
Thế này cũng không kém là bao.
Vân Quán Ninh dựa lưng vào ghế, nhìn Vân Đinh Đinh thật sâu dò xét.
Nếu không phải là bị buộc đến cùng đường rồi, sao có thể muốn gả ra ngoài, cũng không muốn ở lại phủ nhà mình?
Có thể thấy được cuộc sống ngày thường của tiểu nha đầu này ở Phủ Quốc Công, cũng không tốt lành gì.
“Muội nghĩ kỹ rồi?”
Vân Quán Ninh trầm giọng nhắc nhở nàng: “Sau khi gả khỏi đấy, sẽ không như trong phủ nhà mình nữa đâu.
Khi đó chẳng những phải duy trì cảm tình phu thê mà còn phải giải quyết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vô cùng khó khăn.”
“Thậm chí, còn có cái gì mà đại cô với tiểu cô, quan hệ giữa tỷ muội bên phu quân.”
“Sau khi muội gả đi rồi sẽ thành người nhà khác! Mà hết thảy mọi thứ trong nhà này, đều cần muội lo liệu.”
Vân Đinh Đinh còn nhỏ như vậy, thật sự có thể gánh được trách nhiệm chủ mẫu trong phủ sao?
Khi đó, nàng ấy không chỉ có thân phận tam tiểu thư Phủ Ứng Quốc Công.
Lại còn là thê tử, là con dâu, sau này còn phải làm mẫu thân nữa.
Vân Quán Ninh trực tiếp chỉ ra, phải đồng thời đảm nhiệm tốt những thân phận này, thật chẳng phải chuyện dễ dàng!
Nhớ ngày đó nàng mới ra gả, nếu không phải bị cấm túc suốt bốn năm, dưới sự trợ giúp của không gian, mới từng bước một đi đến hôm nay, thì có thể trở mình thành công được sao?
“Muội nghĩ kỹ rồi!”
Vân Đinh Đinh không chút do dự: “Trong phủ muội thật sự rất lo về tính mạng.”
“Sao muội lại có cảm giác Vân Đinh Lan muốn hại muội?”
Vân Quán Ninh nhịn không được, hỏi ra miệng.
Vân Đinh Đinh thoáng chần chờ.
Cuối cùng, nàng ấy lại cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng cắn chặt răng nói ra ngọn nguồn.
Ban đầu là ba năm trước đây, nàng ấy phát hiện ra Vân Đinh Lan lén lút hẹn hò cùng Mặc Hồi Phong…
“Đấy là ở sau núi giả trong hậu hoa viên Phủ Quốc Công.”
Nàng ấy nhớ rất rõ ràng: “Ngày đó là thời gian tổ mẫu mất! Cả Phủ Quốc Công đều là đồ trắng, phụ thân và mẫu thân đều chìm đắm trong đau thương.”
“Tổ mẫu yêu thương muội nhất, muội không dám khóc trước mặt mẫu thân.”
Xưa nay Trần thị và Vân lão phu nhân không hợp nhau.
Cho dù là Vân lão phu nhân mất, trước mặt mọi người giả mù sa mưa rơi vài giọt nước mắt, cũng không cho phép Vân Đinh Đinh lên tiếng khóc lớn.
Tựa hồ làm như vậy, thì có thể đánh bại được Vân lão phu nhân đã qua đời.
“Muội lén chạy ra sau núi giả khóc.”
Vân Đinh Đinh nhớ lại ngày đó, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm trọng: “Ai biết chợt nghe được âm thanh lạ!”
“Lúc đó trời vừa tối, muội lại sợ ma! Thấy tiếng động có chút quen thuộc nên lén chạy ra phía sau núi giả để xem.”
Không ngờ tới lại để nàng thấy một cảnh cả đời khó quên.
Cảnh đó, làm nàng ấy chán ghét đến suýt nữa thì nôn ra.
Mặc Hồi Phong nâng chân của Vân Đinh Lan lên, Vân Đinh Lan dựa lưng vào núi giả…
Sắc mặt ửng hồng, ngâm nga từng trận.
Tư thế của hai người mập mờ, làm người xem đỏ mặt tới mang tai.
“Khi đó muội còn nhỏ, không biết đó là đang làm cái gì! Chỉ cho là Doanh vương đang bắt nạt nhị tỷ.
Nên muội lập tức cầm hòn đá nhỏ, đập ngài ấy một chút.”
Còn uy hiếp Doanh vương buông Vân Đinh Lan ra, bằng không nàng ấy sẽ kêu người đến.
Nghe đến đó, Vân Quán Ninh thật sự nhịn không được, cười ha hả.
Tiểu nha đầu đanh đá này, thật là đáng