Viên Bảo nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, bàn tay nhỏ múp míp đầy thịt VỖ VỖ vai của nàng, lộ ra vẻ mặt kiên định.
Vân Quán Ninh khóc càng lớn hơn nữa: “Hu hu hu..”
Nàng chắc đã phải tích đức mấy kiếp rồi mới có thể có một con trai như Viên Bảo, hu hu hu quả thực là tiểu thiên sứ được phái xuống nhân gian mà, hu hu hu...!
Vân Quán Ninh tự mình dẫn Viên Bảo đến Cố gia.
Trên đường đi nàng đã nói rõ tất cả mọi chuyện với Viên Bảo rồi.
Cho dù Viên Bảo biết cha của nó là ai, biết đến sự tồn tại của nhóm người Đức phi nhưng khi đối diện với tình cảnh lúc này đây, nó vẫn sẽ đứng về phía mẫu thân.
Mẫu tử hai người đã thống nhất với nhau là nhất định phải thận trọng trong từng lời nói!
Vân Quán Ninh biết con trai thành thục ổn trọng hơn hẳn bạn bè cùng lứa nên nàng cũng yên lòng.
Đồng thời cũng rất đau lòng cho con trai.
Từ nhỏ Viên Bảo đã không có phụ thân bên cạnh, đơn độc trưởng thành.
Phụ thân vắng mặt...!đến tận ba năm sau, Mặc Diệp mới xuất hiện, mới miễn cưỡng bù đắp tình phụ tử cho đứa nhỏ.
Nhưng trong ba năm đó, bọn họ thực sự đã nợ Viên Bảo quá nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp cũng rất ít khi ở bên cạnh nó.
Cho nên ở Cố gia, có bạn bè đồng trang lứa như Cố Minh - con trai của Cố Bá Trọng làm cho nó rất nhiều đồ chơi thú vị nên Viên Bảo rất vui đến mức không muốn về lại vương phủ.
Đến khi tới Cố gia, Vân Quán Ninh còn cố ý dặn dò Cố Minh và Cố Bá Trọng chiếu cố nó.
Phụ tử Cố gia này cũng sớm đoán được thân phận thực sự của Viên Bảo nhưng