Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Ngươi Uy Hiếp Ta


trước sau


Mặc Diệp cố ý trở về đón nàng như vậy, chắc là tiến cung thỉnh mạch cho Mặc Tông Nhiên.

Thật ngại quá!
Nàng không đi!
Vân Quán Ninh dựa lưng vào cây cột, bày ra dáng vẻ ung dung khiêu khích: “Phụ hoàng bảo ta tiến cung bắt mạch? Sao ngươi không tự bắt mạch cho phụ hoàng đi?”
“Vân Quán Ninh, bổn vương chỉ cho người một cơ hội duy nhất thôi.”
Như Ngọc vừa run rẩy trong lòng vừa vươn tay nhấc màn che xe ngựa lên, Khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Diệp lập tức xuất hiện trong tầm mắt của nàng: “Đi lên.”
“Ta không lên!”
Vân Quán Ninh hừ lạnh một tiếng, giở thói chơi xấu: “Thân thể của ta hôm nay không thoải mái, không thể tiến cung”
“Thân thể không thoải mái đúng không?”
Mặc Diệp đột nhiên cong môi cười, khuôn mặt lộ ra vẻ âm trầm: “Ngươi giả bệnh trước mặt bổn vương sao? Bổn vương sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị bệnh thật sự!”.

Thấy hắn không giống chỉ đang uy hiếp nàng, nàng biết rõ cẩu nam nhân này khi bị chọc giận lên thì chuyện gì cũng dám làm.

Vân Quán Ninh vô thức đứng thẳng người: “Ngươi uy hiếp ta?”

“Có phải uy hiếp hay không, tin là trong lòng người đã tự hiểu rõ”
Mặc Diệp không cười như vậy nữa, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, duỗi tay VỖ VỖ vị trí bên cạnh mình: “Đi lên.”
Vân Quán Ninh thấy hơi lúng túng.

“Ta đột nhiên cảm thấy dường như cũng không có nơi nào không thoải mái.”
Nàng nhanh nhẹn lên xe ngựa, ngồi vào chỗ bên cạnh Mặc Diệp.

Nhưng vừa bị hắn dắt mũi một phen nên khuôn mặt nàng vẫn còn lộ rõ vẻ khó chịu, Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng: “Ta tiến cung để thỉnh mạch cho phụ hoàng, không liên quan gì đến ngươi.”
“An nguy của phụ hoàng mới là quan trọng nhất”
Nàng ngồi xuống chỗ bên cạnh hắn, xe ngựa chậm rãi vào

cung.

Mặc Diệp ngồi bên cạnh cũng không nói gì.

Nhưng khóe môi của hắn rõ ràng có hơi cong lên, trong mắt cũng lộ ra một chút ý cười.

Mặc Phi Phi tối hôm qua hồi cũng đã khuya.


Hôm qua đến Minh vương phủ một chuyến, thật đúng là không uổng công chút nào.

Chẳng những biết trù nghệ của Vân Quán Ninh rất giỏi, còn gặp được Thất ca ca giống tiểu Viên Bảo như đúc nữa!
Không biết mẫu phi có biết chuyện này hay không...!
Mặc Phi Phi đã dậy từ sớm.

Vốn đến thẳng chỗ Đức phi nói về chuyện của Viện Bảo.

Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa, thì đã thấy Tần Tự Tuyết đang định tiến vào.

“Phi Phi, muội đang định đi đâu vậy?”
Nàng ta lộ ra vẻ mặt quan tâm, đưa chén canh sâm đang bưng trong tay cho Mạt Lị: “Tỷ dậy sớm hầm một ít canh sâm, lúc này đã bảo Tử Tô mang đến Vĩnh Thọ Cung một phần, nên ta cũng mang đến cho muội một phần.”
“Đa, đa tạ tam tấu.”
Khuôn mặt Mặc Phi Phi lộ vẻ hơi mất tự nhiên.

Từ trước đến giờ nàng ta vẫn luôn thật tình xem Tần Tự Tuyết như tẩu tẩu của mình, thậm chí còn đối xử như tỷ tỷ.

Nhưng từ khi thân thiết với Vân Quán Ninh rồi, nàng ta không thể diễn tả được cảm giác đó nhưng thoải mái hơn cảm giác ở bên cạnh Tần Tự Tuyết nhiều!
“Sao muội lại khách sáo với tỷ như vậy?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện