Trên nền tuyết trắng lập tức loang lổ từng chấm nhỏ. Màu đỏ thẫm ấy còn chói mắt hơn sắc hồng mai.
Lục Oanh chưa bao giờ yếu ớt như vậy, yếu ớt đến mức không có dũng khí nhìn thẳng máu tươi trên khóe miệng nàng. Cho tới giờ, một phần trong nàng luôn trốn tránh, luôn có ý trông vào may mắn, nhưng tất cả chỉ do nàng không thể thừa nhận rằng ngày đó sẽ đến. Dừng một lát, nàng mới run rẩy tay, lấy khăn lau đi vết máu trên khóe miệng nàng. Gió Bắc vẫn thổi mạnh, lạnh lẽo đến thấu xương.
"Ta không sao, chắc là bị gió lạnh vào người..." Cố Thanh Trản cười nói, tựa như vừa rồi không có việc gì xảy ra vậy, tựa như máu tươi này chỉ là chuyện bình thường. Một người muốn miễn cưỡng cười vui thật sự quá khó khăn, nhưng nàng có thể làm gì đây? Ôm Lục Oanh mà khóc sao? Dù là nắm tay nàng, mãi lặp lại rằng mình không muốn đi... Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn tin vào số mệnh. Đây hết thảy đều là mệnh trung chú định, dù thế nào cũng không thể tránh được.
Không chỉ có tay run, cả thân mình Lục Oanh cũng run. Lúc người mình yêu yếu ớt nhất, cái gì nàng cũng không thể làm, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, nhìn... Cảm giác bất lực này đau đớn hơn bất kỳ loại tổn thương thể xác nào. Nàng muốn khóc, lại không thể khóc, chỉ có thể nắm tay Cố Thanh Trản, dùng ngữ khí nghe như lạnh nhạt, "... Chúng ta về phòng đi."
Hai người không nói gì thêm, nhưng trong lòng sớm hiểu rõ ràng.
Cố Thanh Trản ngẩn người nhìn khói nhẹ lượn lờ từ lư hương, Lục Oanh ngồi sau nàng, ôm lấy nàng. Những khoảng khắc ở chung như vậy dần dần trở nên xa xỉ. Ấm áp này, Lục Oanh sợ mình quãng đời còn lại đều không thể cảm thụ được nữa. Nghĩ đến đây, nước mắt nàng lại chực tràn khỏi khoé mi, hơi chớp mắt, lệ châu liền rơi xuống.
"Một đời người, sinh lão bệnh tử, là mệnh trung chú định..." Nếu như lòng không vướng bận, nếu Cố Thanh Trản tâm địa lãnh huyết đến phút cuối, hẳn nàng sẽ không có ngày này. Nàng ngả đầu, gối lên vai Lục Oanh. Nhưng nàng không oán trách, cũng không hối hận, "Có ngươi ở bên ta, ta không cầu gì hơn."
Hai người yêu nhau, người rời đi sau, luôn phải chịu nỗi khổ tàn nhẫn hơn.
Lục Oanh xa không cứng cỏi như ngoài mặt. Cố Thanh Trản hiểu, nàng luôn luôn phải mang theo gánh nặng mà một nữ tử không nên có. Từ sáu năm trước khi nàng gả vào Vương phủ, Cố Thanh Trản liền nhìn ra, nàng rất cần tình yêu, nhưng mình lại không thể trọn vẹn cho nàng tình yêu ấy.
"Không sao, nhất định là có cách giải quyết..." Lục Oanh ôm nàng chặt hơn, lẩm bẩm. So với nói cho Cố Thanh Trản nghe, những lời này càng giống như nàng nói cho chính mình nghe, "Ngươi chớ suy nghĩ miên man."
"Ừm." Cố Thanh Trản chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng biết nhiều lời vô ích.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, lúc Cố Thanh Trản mở mắt, bên cạnh đã là người đi giường trống. Nàng đưa tay sờ nệm, ngay cả dư ôn đều đã tán đi, hẳn là Lục Oanh rời đi đã lâu.
Cứ không thấy mặt nàng là cảm thấy bất an, Cố Thanh Trản cuống quít kêu, "A Oanh? Ngươi ở đâu?"
Ngoài cửa nha hoàn nghe tiếng nàng, vội vàng tiến vào, "Tiểu thư có chuyện đi ra ngoài, lệnh cho nô tỳ đến hầu hạ ngài rửa mặt dùng bữa... Đây là tiểu thư gửi cho ngài."
Cố Thanh Trản nhíu mi tiếp nhận tờ giấy nha hoàn đưa tới, "Trong quân có chuyện, sẽ về muộn. Nhớ dùng bữa đúng giờ, chớ niệm."
Quả thật là chữ Lục Oanh, Cố Thanh Trản hỏi nha hoàn, "Nàng có nói khi nào trở về không?"
"Bẩm, không." Tiểu nha hoàn khó xử đáp, nhìn vẻ mặt lạnh như băng sơn của Cố Thanh Trản liền thấy sợ hãi, "Giờ vẫn còn sớm, ngài muốn nghỉ ngơi một lát, hay là bắt đầu ăn sáng?"
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ nói. Cố Thanh Trản một đôi phượng mắt liếc qua, chỉ đáp ba chữ, "Ngươi ra ngoài."
"... Vậy... Vậy nô tỳ lui xuống trước, nếu có chuyện gì ngài cứ việc phân phó." Dứt lời, tiểu nha hoàn liền như được đại xá ra khỏi phòng, lau một phen mồ hôi lạnh, âm thầm tự hỏi trên đời này sao lại có người bất cận nhân tình như vậy.
Cố Thanh Trản xuống giường, đến bên chậu nước ấm nha hoàn đã chuẩn bị trước, rửa mặt súc miệng.
Cố Thanh Trản vẩn vơ nhớ đến những lần điểm trang cùng Lục Oanh ở Vương phủ, bất giác mỉm cười. Ảnh ngược trên mặt nước phản chiếu một khuôn mặt tiều tuỵ, hiện nét sắc bén từ đôi mắt phượng cùng chiếc mũi thon gọn như đao khắc, một vết sẹo chạy xiên trên má càng thêm nhấn mạnh vẻ lạnh lùng. Nhưng nụ cười bên khoé môi, dù chỉ trong khoảnh khắc, dường như làm dịu đi phần lãnh đạm.
Mười mấy năm qua, Cố Thanh Trản ngụy trang đã quá nhiều, nàng chưa bao giờ cảm thấy nụ cười của mình xinh đẹp, tất cả chẳng qua là mặt nạ dối trá. Nàng có thể mang vẻ mặt lạnh nhạt, dịu dàng, trìu mến, hay bất kỳ cảm xúc nào phù hợp với vai diễn của mình. Người xuất thân ở Tam Tấn hội, ai cũng không biết cười, bao gồm Sở tiên sinh. Cho đến khi gặp gỡ một người, khiến mình nguyện ý vì nàng cười, vì nàng khóc, vì nàng kìm lòng không đậu, Cố Thanh Trản mới cảm thấy, thì ra dòng máu chảy xuôi trong người nàng cũng có hơi ấm. Nàng không chỉ là một con rối giết người không gớm tay.
Trước khi gặp Lục Oanh, nàng luôn nghĩ mình sẽ sống như một con rối, rồi cũng sẽ chết như một con rối.
Đã là giờ Tỵ, vẫn không thấy Lục Oanh về, Cố Thanh Trản tóc tai rời rạc dựa vào đầu giường, tìm một quyển kinh thư ngây ngốc đọc. Trên quyển sách có một chữ "Oanh", nàng liền nhìn nó chằm chằm. Không biết ngẩn người đã bao lâu, chợt nghe được ngoài phòng có động tĩnh, nàng lập tức xoay người về phía cửa, hỏi, "A Oanh?"