Lạc thành vốn không có hội đèn lồng Nguyên Tiêu, nhưng Trịnh Triệu dẫn quân chiếm lĩnh nơi đây, cũng mang theo tập tục Trung Nguyên. Chẳng qua, hội đèn lồng năm nay náo nhiệt hơn năm trước không ít, dù sao cũng là ngày mừng một năm thái bình.
Dòng người rộn ràng nhốn nháo, Cố Thanh Trản vội nắm tay Lục Oanh, sợ hai người bị chen lạc mất nhau. Đã lâu nàng chưa cảnh sắc náo nhiệt như vậy, nhớ mang máng lần cuối, chính là dịp tiết hoa đăng ở kinh đô. Năm đó, nàng dẫn Lục Oanh trốn ra Trịnh cunng. Chuỗi ngày ấy, các nàng thật sự như thần tiên quyến lữ.
"Nguyên Tiêu ở Bắc Cương cũng phải phóng hoa đăng sao?" Cố Thanh Trản nhìn hoa đăng đủ loại kiểu dáng, không nhịn được hỏi.
Có lẽ do tiếng người ầm ĩ, có lẽ do bản thân xuất thần, Lục Oanh không nghe thấy lời Cố Thanh Trản, chỉ ngẩn ngơ đi trên đường lát đá, tâm sự tầng tầng.
"A Oanh?" Cố Thanh Trản ngừng chân, gọi.
Lục Oanh lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ tới chuyện Cố Thanh Trản vừa hỏi, "Ừm... Đều là tập tục người kinh thành mang tới."
"Ngươi có tâm sự?" Cố Thanh Trản thấy nàng ánh mắt không đúng, bèn hỏi.
Lục Oanh cười, "Không có gì. Hôm nay không chỉ có phóng hoa đăng, còn có hội đố đèn, cứ như lại về đến kinh đô."
Cố Thanh Trản đến gần, kéo cánh tay nàng. Mặc kệ là kinh đô hay là Bắc Cương, nàng đều không quan tâm, nàng chỉ quan tâm liệu mình có thể ở bên Lục Oanh hay không.
"Xem kìa, chúng ta qua đằng kia phóng hoa đăng đi."
"Ừm..." Cố Thanh Trản khẽ lên tiếng, rồi đột nhiên xoay đầu, lấy ánh mắt sắc bén mà đánh giá bốn phía. Nàng rất mẫn cảm, dù là trong đám đông ồn ào cũng có thể trước tiên cảm nhận được bất thường.
Lục Oanh thấy nàng đột ngột phản ứng như vậy, liền hỏi, "Sao vậy?"
Tiếng đùa giỡn, tiếng vui cười, không khí yên bình. Cố Thanh Trản bính khí quan sát quanh mình, chẳng lẽ là mình quá đa tâm? Mới vừa rồi, trong tích tắc, nàng cảm thấy như có một tầm mắt nhìn chằm chằm mình vậy, "Không có việc gì, hôm nay người trên phố cũng thật nhiều."
Từ ngõ nhỏ gần đấy chợt lóe một bóng đen, thoáng chốc biến mất.
Hình dáng hoa đăng ở đây rất đơn giản, không muôn hình muôn vẻ như ở kinh đô. Nhìn các cặp si nam tín nữ kiên tâm hứa nguyện ven hồ, Lục Oanh cảm thấy như trở về tới thuở xưa, các nàng cũng từng ưng thuận chung thân trước mặt thần Hoa Đăng. Nay nghĩ lại, nguyện vọng của nàng cũng xem như thành hiện thực đi?
"A Trản, ngươi có còn nhớ thần Hoa Đăng năm ấy?" Lục Oanh quay đầu nhìn Cố Thanh Trản.
"Nhớ." Sao lại không nhớ, Cố Thanh Trản năm đó ước nguyện thà Lục Oanh hận nàng một đời, cũng đừng yêu nàng một phần. Nói đó là tâm nguyện, chi bằng nói đó là một lời dối trá.
Lục Oanh nắm tay nàng, cùng nàng mười ngón đan nhau, thở dài, "Điều chúng ta từng ước nguyện, đã thành hiện thực..."
Cố Thanh Trản khẽ gật, bất đắc dĩ cười. Hôm nay nàng đồng ý lời này, chẳng lẽ không phải lừa mình dối người sao? Nhớ đến cảnh máu tươi loang lổ trên tuyết, nhớ đến thân thể ngày càng lụn bại của mình... Nắm tay đầu bạc? Có lẽ phải chờ kiếp sau...
Hai người lại đồng thời trầm mặc một hồi, Lục Oanh dứt dòng suy tư, thay nàng thắp sáng một trản hoa đăng, "Chúng ta lại ước nguyện lần nữa đi."
Lục Oanh nhắm mắt lại, hai tay xếp thành chữ thập, đem toàn bộ lòng thành kính đều hội tụ trong một cái tâm nguyện. Nàng muốn Cố Thanh Trản phải khoẻ mạnh mà sống.
Cố Thanh Trản không ước nguyện gì. Nàng cả đời này tội không thể xá, nếu trên đời thật sự có thần minh, sao họ sẽ nghe lời nàng? Cố Thanh Trản chỉ si ngốc nhìn sườn mặt Lục Oanh, nàng thầm nghĩ được ngắm nhiều hơn mấy lần, vậy là đủ rồi.
Lục Oanh mở mắt, thấy Cố Thanh Trản không chuyển mắt nhìn mình, liền hỏi, "Vì sao không ước?"
"Ta ước xong rồi." Cố Thanh Trản thay nàng sửa sang những sợi tóc bị gió thổi hỗn loạn, "A Oanh có nguyện vọng gì?"
Lục Oanh suy tư một lát, cuối cùng cười đáp, "Nói ra liền mất linh."
Cố Thanh Trản khẽ véo mũi nàng, "Vậy thì không cần nói, đều theo ý ngươi."
Tối đến, hàn ý nổi lên, Lục Oanh tuy cho Cố Thanh Trản khoác áo lông thú nhưng vẫn sợ nàng lạnh, "Chúng ta trở về thôi, trời trở gió rồi."
"Ừm."
Lời nàng nói tuy ít, nhưng của ánh mắt nhìn mình lại vô cùng nồng cháy. Lục Oanh sớm phát hiện, nàng từ ngày ho ra máu về sau, chính là như vậy. Mỗi khi đối diện đôi mắt của nàng, tâm Lục Oanh liền như ngàn kim xuyên thấu.
Trong xe ngựa, Lục Oanh ôm nàng, ủ hai tay nàng tại vào lòng bàn tay mình, cúi đầu hà hơi giúp nàng sưởi ấm, thấy đôi môi nàng cơ hồ đông lạnh đến xanh tím, đau lòng nói, "Là ta không tốt, không nên mang ngươi ra ngoài chịu gió."
"Không lạnh." Cố Thanh Trản thấy bộ dáng nàng cúi đầu nhận lỗi, trong lòng thật ấm áp.
Trở về phủ, Lục Oanh vội vàng sai người đem một chậu lửa than vào viện.
"Đều đông lạnh hỏng ——" Lục Oanh vừa nói vừa thay nàng cởi giày. Hai chân nàng lạnh cóng, Lục Oanh lại dùng tay giúp nàng ủ ấm trong chốc lát, rồi mới thật cẩn thận nâng đôi chân nàng để vào nước ấm.
Chỉ cảm thấy một hơi ấm lan khắp toàn thân, Cố Thanh Trản nhìn Lục Oanh quỳ dưới sàn mà giúp nàng xoa chan, suy nghĩ ngàn vạn. Nàng còn chưa kịp cởi ngoại bào, đã hấp tấp mà săn sóc mình như vậy. Nàng vốn là người thanh cao, lại nguyện ý vì mình mà cúi người rửa chân.
"Trời giá rét, về sau vẫn là không nên ra ngoài nhiều..."
"... Mỗi ngày nhất định phải uống thuốc..."
"... Hỏa châu có thể xua khí lạnh, mỗi ngày đều phải ngâm mình trong nước ấm..."
...
Nàng dường như có bao lời khuyên bảo nói mãi không xong vây. Điều này làm Cố Thanh Trản sắc mặt thay