Cố Thanh Trản nhìn lá thư kia, lòng hoàn toàn sáng tỏ. Đây rõ ràng chính là chữ Ánh Thu, không ngờ nàng vẫn còn làm việc cho Cố Ung. Năm đó, Lãnh châu thất thủ, nhiệm vụ thất bại, Cố Thanh Trản vốn tưởng rằng Ánh Thu sẽ không trở về Tam Tấn hội, giờ xem ra, là mình suy nghĩ không chu toàn.
Không phải ai cũng giống mình, muốn trốn thoát ma trảo kia, dù sao nơi đó có Mặc hoàn, còn có vinh hoa phú quý vô chừng. Đôi lúc nàng cũng nghĩ, nếu chính mình không gặp Lục Oanh, Cố Thanh Trản nàng sẽ muốn rời khỏi Tam Tấn hội sao? Sẽ không. Nàng sẽ tiếp tục gây sát nghiệp, đến khi phụ tá Cố Ung bức vua thoái vị mới thôi, còn mình sớm muộn cũng sẽ ngồi vào vị trí để trống của Cố Ung. Đây chính là tính toán của nàng khi mới gả vào Vương phủ, không có cái gọi là nhiệm vụ mười ba người. Ngay từ đầu, nàng đã không định rời đi, nhưng mà, ai lại lường thấu vận mệnh?
Thứ mình tốn nửa đời truy tìm, cuối cùng lại trở thành nay thứ mình muốn chạy thoát nhất, cũng khinh thường nhất.
Tam tấn hội luôn lấy hình thức tổ chức ngầm mà hoành hành giang hồ, cực ít khi xuất đầu lộ diện. Nếu là người ngoài, rất khó tìm được manh mối, đây cũng là lý do Lục Oanh tìm tin tức về Mặc hoàn lâu như vậy nhưng mãi vẫn không có kết quả. Nhưng mỗi một tòa thành của Đại Trịnh, gần như đều có ám điểm của Tam Tấn hội. Đây là sắp xếp bí mật khi Trịnh Diệc còn tại vị. Lúc đó, Cố Thanh Trản vẫn là tâm phúc đệ nhất của hắn, đối với vị trí của những ám điểm này, nàng dĩ nhiên là thuộc rõ trong đầu.
Vậy nên lúc Ánh Thu mang Lục Oanh đi, chỉ đề điểm một câu "muốn cứu người, đến Tam Tấn hội." Vì nàng biết, Cố Thanh Trản tất nhiên sẽ tìm được ám điểm Tam Tấn hội ở Lưu thành, mà mình chỉ cần diễn một tiết mục bắt rùa trong hũ là được.
"Ăn chút gì đi." Lục Nguyên Thiệu lệnh cho hạ nhân mang đồ ăn đên, cũng đang định thương lượng đối sách cứu người với Cố Thanh Trản.
"Vâng." Nếu không ăn gì vào bụng, Cố Thanh Trản sợ là cả khí lực đi đường cũng không còn, nàng đành qua loa ăn. Bữa cơm vô vị, nàng chỉ một lòng nghĩ Lục Oanh đã bị bắt đi bảy tám ngày, không biết giờ ra sao.
"Ta biết A Oanh ở đâu... Chẳng qua, chỉ cần hai người cùng ta đến đó là được."
Nếu đã biết địa điểm, hai người làm sao đủ? Lục Nguyên Thiệu liền nói, "Vậy mang thêm nhiều người một chút đi, ta thật muốn biết Tam Tấn hội trong lời đồn, có thật sự lợi hại như vậy không."
Hắn tuy là một đại tướng quân rong ruổi sa trường, làm sao am hiểu thủ đoạn tam lưu đê tiện trên giang hồ. Huống chi mỗi ám điểm Tam Tấn hội đều là cơ quan tầng tầng, người sống đi vào thì nhiều, người sống đi ra lại ít. Cố Thanh Trản phân tích rõ đầu đuôi cho Lục Nguyên Thiệu, rồi tiếp, "... Ta rất hiểu Tam Tấn hội, chỉ cần hai người đi cùng ta là đủ."
"Vậy... Ngươi có nắm chắc mọi người có thể toàn thân trở ra không?"
Mọi người? Nghe thế từ này, Cố Thanh Trản hơi kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng, Lục Nguyên Thiệu chỉ hy vọng mình có thể đổi mạng với Lục Oanh. Cố Thanh Trản dừng một chút, chỉ nói, "Tướng quân, ta hứa với ngài, nhất định sẽ mang A Oanh an toàn trở về."
Cần hai người đồng hành, là vì Cố Thanh Trản muốn cam đoan, sau khi mình và Lục Oanh tráo đổi, Lục Oanh sẽ được an toán đưa về phủ.
Theo lý giải của nàng về Ánh Thu, mục đích của Ánh Thu chính là mình, chỉ có mang mình về, nàng mới hoàn thành được cái gọi là "nhiệm vụ". Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, nàng chắc chắn sẽ phải nhận trừng phạt, mà hình phạt của Tam Tấn hội xưa nay luôn khiến người vừa nghe đã sợ mất mật. Thế nên, thứ Ánh Thu muốn chỉ là một trao đổi đơn giản, đối với người không liên quan đến nhiệm vụ, nàng sẽ không nhất quyết phải giết, như vậy chỉ sợ sinh sự phiền phức.
"Thanh Trản, ngươi có nhớ lời ta từng nói với ngươi..." Có lẽ lúc trước đáy lòng không thừa nhận, nhưng hiện tại, Lục Nguyên Thiệu quả thật nghĩ như vậy, "Ngươi và Oanh nhi đã định chung thân, về sau... chúng ta chính là người một nhà."
"Tướng quân..." Cố Thanh Trản lòng nóng lên, ngày ấy nàng tuy được Lục Oanh trấn an nói cứ kêu Lục Nguyên Thiệu một tiếng phụ thân, nhưng sau đó cũng không xưng hô như vậy nữa. Nàng cũng chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày Lục gia thừa nhận mình.
"Ngươi đã theo Oanh nhi gọi ta là cha, bây giờ sao lại sửa miệng gọi tướng quân?"
Cố Thanh Trản cúi đầu mím môi, hốc mắt đã đỏ, nàng hít hít mũi, ngữ khí kiên định, "Cha, con nhất định sẽ mang A Oanh về."
"Mấy năm nay, khổ cho các ngươi..."
Dù sao còn sống không lâu, không bằng thừa dịp những ngày cuối cùng, vì A Oanh làm điều gì, vì người nhà của A Oanh... Không, vì người nhà của mình làm đièu gì.
Lục Nguyên Thiệu muốn tự mình đi, nhưng Lục Khang lại ngăn trở. Nay chiến sự sắp đến, Lục Nguyên Thiệu thống lĩnh mấy chục vạn đại quân, nhất định không thể xảy ra sơ xuất, "Cha, Oanh nhi giao cho chúng ta, ngài cứ an tâm dẫn quân. Đến lúc hủy diệt Tam Tấn hội, hẵng thay Oanh nhi và Thanh Trản, ra x khẩu ác khí này."
Hiện giờ đúng thời khắc mấu chốt, nếu hắn làm đại tướng quân mà lại không tọa trấn trong quân, ắt sẽ quân tâm đại loạn, Lục Nguyên Thiệu nhìn Cố Thanh Trản, "Ngươi đã có kế hoạch?"
Kế hoạch? Kế hoạch chính là lấy mạng mình đi đổi Lục Oanh, Cố Thanh Trản không nghĩ đến chuyện toàn thân trở ra, mà với thủ đoạn của Tam Tấn hội, nàng cũng không thể toàn thân trở ra. Nếu nàng không quay về Tam Tấn hội, Tam Tấn hội liền sẽ không thu tay, khi đó chỉ càng liên lụy thêm nhiều người. Nàng không muốn Lục Oanh chịu khổ, cũng không muốn những người mà Lục Oanh quan tâm chịu khổ, nên nàng nhất định phải đứng ra. Một khi đã vào Tam Tấn hội, số mệnh liền không thể đào thoát, tựa như Sở Ngọc năm đó vậy.
Nếu muốn chạy trốn số mệnh này, trừ phi... Cố Thanh Trản nhớ tới lời Trịnh Diệc nói với mình khi còn sống, "... Giết Cố Ung, giải tán Tam Tấn hội."
Chỉ khi Tam Tấn hội biến mất trên đời này, đó mới là lúc mọi chuyện chân chính chấm dứt. Khi Cố Thanh Trản từ miệng Lục Oanh nghe được tin Trịnh Triệu nghỉ ngơi dưỡng sức đã ba năm,