Không khí căng thẳng tới cực điểm, mỗi người đều lo đối phương mang ý xấu.
Ánh Thu một tay bóp cổ Cố Thanh Trản, mạnh mẽ kéo nàng qua. Cố Thanh Trản vẫn vẻ mặt bình đạm, không chút phản kháng. Bên này Lục Khang và Âu Dương Sơn luôn tìm một thời cơ, đợi Ánh Thu và Cố Thanh Trản động thủ, Lục Khang mới lao tới, kéo Lục Oanh về bên người mình.
Trong chớp mắt Lục Oanh bị Lục Khang mang đi, tay nắm chặt tay Cố Thanh Trản, hốc mắt tràn đầy lệ nóng. Lần này, nàng thật sự sợ hãi, cái gì mưu kế cái gì chiến thuật đều quăng tới chín tấng mây. Giờ phút này ngoại trừ không buông tay, Lục Oanh thật không biết mình còn làm gì được.
"Mang nàng đi!" Cố Thanh Trản chỉ kêu to một tiếng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Oanh. Nàng sợ mình không buông được, nàng sợ nếu giờ phút này mình tỏ ra yếu đuối, sẽ kích động Lục Oanh. Chỉ có giả vờ thoải mái, tựa như hết thảy đều trong kế hoạch của mình, vậy thì nàng mới có thể an toàn rời đi.
Lục Khang lúc này khó xử, nếu bỏ Cố Thanh Trản chỉ mang Lục Oanh đi, đích thật rất vô nhân đạo. Nhưng tình huống trước mắt, muốn mang hai người đi thật sự là khó hơn lên trời. Giả như không có giao dịch giữa Cố Thanh Trản và Ánh Thu làm điều kiện tiên quyết, có thể nói, ba người bọn họ thậm chí không thể chạy thoát nơi đây.
"Oanh nhi, chúng ta đi!"
Nhưng Lục Oanh lại cố chấp nắm tay Cố Thanh Trản không chịu buông, mình sao có thể bỏ nàng lại? Mình từng hứa với nàng, mặc kệ sống chết, đều sẽ cùng nàng. Mấy năm nay, Lục Oanh đã hưởng hết tư vị chia ly, nếu lại thêm một lần nữa, sợ là nàng sẽ nổi điên. Huống chi còn là tự tay đưa người mình yêu nhất vào đầm rồng hang hổ.
"Mang nàng đi!" Cố Thanh Trản lại hô to với Lục Khang.
Bên kia ca ca lôi kéo mình, bên này Cố Thanh Trản lại ra sức tránh thoát tay mình, Lục Oanh rốt cuộc bị hai người ép buông tay, "Cố Thanh Trản, đi thì cùng đi, ở... thì cùng ở."
"A Oanh, lấy đại cục làm trọng..."
Ngay cả thê tử của mình cũng không giữ được, còn lấy đại cục làm trọng cái gì? "A Trản, ngươi còn chưa hiểu lòng ta sao?"
Chính là hiểu được, nên mới làm như thế, bởi vì yêu, mới nghĩ mọi cách để ngươi được sống sót.
Lục Khang và Âu Dương Sơn đã sớm sứt đầu mẻ trán, Lục Oanh chậm chạp không chịu rời đi, nếu cứ chậm trễ hơn mấy khắc, không biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì.
Một màn này thu vào trong mắt, Ánh Thu cảm thán, "Sống chết trước mắt, bất ly bất khí, thật đúng là khiến người ta cảm động."
"Ánh Thu..." Ánh mắt Cố Thanh Trản như lưỡi dao bén, tàn nhẫn mà kiên quyết, mặt ngoài mềm mại không xương, đáy lòng lại cất giấu sự điên cuồng của dã thú, "Nếu ngươi thương tổn đến một sợi tóc của nàng, đừng hòng còn sống mà mang ta về Tam Tấn hội."
"Cố Thanh Trản ơi là Cố Thanh Trản, ngươi nay đã là nửa phế nhân, ngươi lấy dũng khí từ đâu ra? Thật là nực cười..."
Trong tay áo, Cố Thanh Trản đã chuẩn bị một chiếc kim tram. Lúc này Ánh Thu tuy bóp cổ nàng, nhưng rõ ràng là không vận công, có thể suy ra, nhiệm vụ của nàng nhất định không phải lấy mạng mình. Mà dựa theo tính tình Cố Ung, hắn nhất định là muốn Ánh Thu bắt sống mình, sẽ không cho mình chết dễ dàng như vậy.
Cố Thanh Trản thừa dịp dược tính còn chưa hoàn toàn công hiêu, thân mình còn chút công lực, tay phải nàng liền chế trụ tay Ánh Thu, thuận thế đưa kim trâm kia lên cổ mình, "Để bọn họ rời đi, hiểu chưa?"
Ánh Thu sắc mặt thoáng chốc thay đổi, lúc này mới hiểu nàng nói "đừng hòng còn sống mà mang ta về Tam Tấn hội" có hàm nghĩa gì. Cố Thanh Trản là hạng người gì, nàng vô cùng rõ ràng. Nàng đã nói một thì không có hai, nói được thì làm được. Giả như lúc này Cố Thanh Trản thật sự tự sát, vậy liền tính là nhiệm vụ thất bại. Cố Ung đã nói phải bắt sống, vậy cái nàng mang về, không thể là thi thể.
"Các ngươi lui hết ra." Ánh Thu ra lệnh cho đám sát thủ che mặt, nàng biết rõ việc này không thể bất cẩn. Cố Thanh Trản nổi điên không muốn sống, nàng đi chết thì thoải mái rồi, còn mình thì không biết sẽ rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng gì.
"Không tốt! Bọn họ mang người tới!" Một