"Cút cho ta... Cút!"
Cách song sắt lạnh như băng, Từ Dục nhìn Cố Thanh Trản gần như điên cuồng. Nàng cũng từng bội phục nữ tử này, ngày xưa ở thọ đản tiên hoàng, Cố Thanh Trản bằng tài hoa và mỹ mạo, khiến quần chúng động lòng, ngay cả tiên hoàng tán thưởng nàng hoàn mỹ. Trong vòng một đêm, liền nổi danh thiên hạ. Nhưng nay, bộ dáng vừa chật vật vừa hèn mọn này, so với lúc trước quả thật như hai người khác biệt.
Từ Dục biết Mặc hoàn này, năm đó Trịnh Diệc thường xuyên nắm lớn nắm lớn mà ăn, ngay cả lúc sắp chết miệng vẫn ngậm dược hoàn chưa kịp nuốt vào... Nghĩ đến đây, Từ Dục trong lòng càng cả kinh, đáng thương Phong nhi của nàng từ nhỏ đã bị Cố Ung cho ăn thứ thuốc độc này. Người lớn còn không thể điều khiển được cơn nghiện, huống chi là một hài tử một ba bốn tuổi?
Giờ phút này, Cố Thanh Trản nào còn phong phạm đệ nhất mỹ nhân. Ánh Thu thấy nàng run rẩy cố kéo hơi tàn, càng nghĩ không ra, ngày xưa nàng phong cảnh vô hạn như vậy, tội gì lại bức bách bản thân đến hoàn cảnh này. Mặc dù nàng và Lục Oanh mối tình thắm thiết, nhưng lúc trước nếu để Lục Oanh ăn Mặc hoàn, gia nhập Tam Tấn hội, hết thảy vấn đề liền giải quyết.
Chiếm hữu một người, đó không phải là yêu. Thành toàn một người, đó mới là yêu.
Mấy năm nay phân phân hợp hợp, Cố Thanh Trản chưa bao giờ hối hận. Ba năm trước, nàng đã hạ quyết tâm, quãng đời còn lại của nàng đều là của Lục Oanh. Nàng hận mình hay yêu mình cũng vậy, nàng nguyện sẽ thành toàn mọi điều cho người ấy.
Lúc trước, Cố Thanh Trản buông tay thả nàng về Bắc Cương là thành toàn; về sau liều lĩnh đến Bắc Cương bảo hộ nàng chu toàn, cũng là thành toàn; lánh vào đại mạc hòng khiến Lục Oanh quên nàng, cũng là thành toàn; bệnh tình nguy kịch sống không được mấy tháng, nhưng vẫn cố chấp mà vì Lục Oanh mặc áo cưới, càng là thành toàn.
Sáu năm đâu đâu chuyển chuyển, Cố Thanh Trản vẫn luôn cân nhắc, nàng rốt cuộc nên làm gì nữa? Làm sao mới thành toàn Lục Oanh?
Khoảng thời gian chia ly, nàng luôn luôn âm thầm thủ hộ Lục Oanh. Cho đến ngày ấy săn bắn trong rừng, các nàng gặp lại, khi thấy Lục Oanh cuồng loạn gọi tên mình, Cố Thanh Trản mới phát giác, thì ra lúc mình đau lòng thì nàng cũng đau lòng, thì ra khi mình nhớ nàng thì nàng cũng nhớ mình. Không biết từ khi nào, tâm của các nàng đã giao hòa vào nhau, mãi mãi không thể chia lìa.
Cũng từ lúc đó, Cố Thanh Trản không bao giờ muốn rời khỏi nàng nữa. Nàng dĩ nhiên có thể chịu được nỗi đau ly biệt, nhưng nàng thật sự không thể nhìn Lục Oanh trải qua khổ sở như vậy. Thế nên, một đời một kiếp thật sự quan trọng như vậy sao? Hai người yêu thương nhau, nếu không thể có một đời một kiếp, thì không xứng đi yêu sao?
Nàng cam nguyện làm nữ tử ích kỷ nhất trong mắt người đời. Trong lúc hấp hối, nàng vẫn gắt gao nắm tay Lục Oanh không chịu buông, nàng biết Lục Oanh cũng sẽ không buông tay. Chỉ có như vậy, quãng đời còn lại các nàng mới không còn tiếc nuối.
Cố Thanh Trản chậm rãi nhắm mắt, dần dần trầm tĩnh xuống. Lục Oanh để lại cho nàng quá nhiều hồi ức tốt đẹp, nếu như nàng có thể đem những hồi ức đến kiếp sau, vậy thật là tốt biết bao.
***
Trời cao thật vô tình, mưa to giàn giụa đã một tháng có thừa, lại thêm băng tuyết phương bắc tan đi, nước sông đột ngột dâng cao, không ít thành trì đã bị vỡ đê, hồng thủy như mãnh thú bắt đầu lao tới kinh thành.
Khói thuốc súng chưa bình, thiên tai lại liên tiếp đột kích, dân chúng lầm than, không ít nạn dân cũng chạy đến kinh đô, mong có thể tìm được một chốn bảo mệnh. Mới đầu, Trịnh Triệu cũng lệnh cho chúng tướng sĩ tiếp tế những nạn dân này, hòng thu nạp dân tâm. Nhưng về sau nạn dân càng ngày càng nhiều, lương thảo có hạn, Vũ quân đã không thể tự bảo, làm sao cung cấp được trương miệng ăn như vậy.
Cố Ung đứng trên tường thành kinh đô, cười nhìn về đằng xa. Chiến kỳ Vũ quốc đã bị mưa gió thổi đến lung lay xiêu vẹo, sĩ khí quân đội giảm mạnh, ban đầu họ mỗi ngày đều công thành, nay lại đóng quân ngoài mấy chục dặm, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cố Ung thầm nghĩ, qua không lâu, Trịnh Triệu chắc chắn sẽ lui binh, đến lúc đó mình truy tận giết tuyệt một phen, nhất định phải khiến tiểu nhi này không thể gượng dậy. Một khi diệt trừ Trịnh Triệu mối đại họa này, đoạt lấy thiên hạ Trịnh thị chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Cơn mưa này, rốt cuộc tới ngày nào mới dứt?" Cố Ung nhíu mày thốt lên, trời mưa liên miên không ngớt, khi nào mới tới đêm trăng tròn? Hắn đã có chút kiềm chế không được.
"Thừa tướng xin kiên nhẫn chờ đợi, tâm thành thì linh." Đạo nhân áo vàng cúi đầu hồi đáp.
Có lẽ là mệnh chưa đến lúc tuyệt, nếu không có trận mưa to này, Cố Thanh Trản nhất định không thể đợi được Lục Oanh.
"Cái gì? Lui binh?!"
Trịnh Triệu nghe Lục Oanh nói vậy, vỗ án mà đứng dậy, hiện giờ chính là thời khắc khẩn yếu quan đầu, sao có thể tùy tiện lui binh?! Nam chinh lần này vốn đã hao hết phần lớn binh lực Vũ quốc, nếu không đạt được kết quả liền lui binh, chẳng phải là lãng phí hết những tinh lực này sao?
"Lần lui binh này không phải là hoàn toàn lui binh..." Thời gian qua, theo sự quan sát của Lục Oanh, rất nhiều nạn dân tuôn vào kinh đô, kinh đô đã kín người hết chỗ, triều đình Đại Trịnh lại chậm chạp không chịu phân phát lương khoản giúp nạn thiên tai, dân chúng đã tiếng than dậy đất. Còn Vũ quân lại phân lương thực cho dân, ngược lại đúng là có chút uy vọng, "Hoàng Thượng, những nạn dân này sẽ thay chúng ta đánh thắng một trận."
Trịnh Triệu vẫn không hoàn toàn tin vào ý của Lục Oanh. Mặc dù Vũ quốc binh lực hao tổn, cũng không cần đến những nạn dân này, trên chiến trường bọn họ có ích lợi gì chứ? Hắn bình thản nói, "Nói ta nghe một chút."
Lục Oanh giải thích, "Để nạn dân mặc khôi giáp của chúng ta đi về phương bắc, còn binh lính của chúng ta mặc vào quần áo nạn dân, như vậy... treo đầu dê bán thịt chó."
"Đúng là diệu kế!" Nghe đến câu "treo đầu dê bán thịt chó", Trịnh Triệu liền hiểu ra. Vũ quân này đã hạ trại ngoài kinh đô hơn một tháng trời, Trịnh binh luôn trông chờ bọn họ lui binh, lúc này nếu để nạn dân mặc chiến phục Vũ quốc mà bắc hành, Trịnh binh nhất định sẽ tưởng Vũ quân đại thế đã mất, chưa chiến đã lui, "... Đợi vũ quân khinh thường, chúng ta lại một lần công thành, chỉ là binh sĩ cởi khôi giáp..."
Lục Oanh hiểu nỗi băn khoăn của Trịnh Triệu, một khi tham chiến, sức chiến đấu quân đội đúng là sẽ không bằng trước. Nhưng Vũ quân khi ở Bắc Cương đã trường kỳ chinh chiến, tuy rằng thủ vệ canh giữ kinh thành đều là Đại Trịnh tinh binh, nhưng luận chiến lực, chưa chắc có thể hơn được Vũ quân. Huống chi nay thời tiết ác liệt, đối với Vũ quân có kinh nghiệm tác chiến phong phú thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Trịnh binh nhất định không thể mau chóng thích ứng, "Hoàng Thượng, thắng nhờ đánh bất ngờ. Đã đến nước này, chỉ có thể đánh liều một trận."
Trịnh Triệu suy xét một lúc, mới nói, "Vậy cứ theo kế này, chỉ là chi tiết cụ thể bộ thự, còn phải thương thảo cẩn thận với Lục Tướng quân, cân nhắc kỹ hẵng làm."
***
"A Trản, nhất định phải chờ ta, nhất định..." Lục Oanh tựa trên lầu các, vung tay rót liệt rượu vào miệng, một hơi uống một ngụm lớn, đầu óc choáng váng nặng nề. Mấy ngày nay, nàng không biết mình làm sao chịu được. Mỗi khi nghĩ đến Cố Thanh Trản thời, nàng liền như điên lên mà tự mình uống rượu. Say, liền có thể gặp nàng.
Lục Oanh mơ mơ màng màng, dường như thấy được A Trản đi về phía mình, ngồi xuống bên người mình, để đầu mình gối lên đùi nàng. Nàng nhẹ tay thay mình lau vết rượu bên khóe miệng, nàng còn khẽ nhéo nhéo mũi mình, cười mình là đồ ngốc, đã không biết uống rượu còn dám uống nhiều như vậy. Rồi nàng cười cúi người xuống, dịu dàng mà hôn lên môi mình...
"A Trản, A Trản, A Trản..." Lục Oanh nằm vật xuống hành lang dài, nhắm mắt một lần lại một lần gọi tên nàng, càng gọi càng là nhịn