"... Bổn tướng xưa nay làm việc công bằng."
Dứt lời, Cố Ung phất tay, người hầu liền đưa đên một thanh đại đao, lưỡi dao sáng choang chói mắt. Cố Thanh Trản nhìn Cố Ung, tay trái nắm thành quyền, "Nghĩa phụ..."
Cố Ung tươi cười tiếp lời, tiếu lý tàng đao, "Thanh Trản, đừng làm bổn tướng thất vọng, tự ngươi động thủ, hay là... Ánh Thu giúp ngươi?"
Ánh Thu đứng một bên không nói một lời. Nàng trước cũng là như vậy, giơ tay chém xuống, một cái cánh tay liền không còn. Nàng có thể làm gì chứ? Nếu không làm theo lời Cố Ung, chuyện sau đó... không biết sẽ tồi tệ hơn bao nhiêu. Nàng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Cố Thanh Trản, cũng mang châm chọc. Lúc trước Cố Thanh Trản được Cố Ung tín nhiệm như vậy, không ngờ cũng có ngày hôm nay.
Cố Thanh Trản nhìn lưỡi dao, chậm rãi vươn tay, nắm chặt chuôi đao. Cố Ung còn chỉ cười với nàng, cánh tay nàng run rẩy kịch liệt, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Cố Thanh Trản mà ta quen, không biết sợ hãi là gì. Nếu ngươi khiến bổn tướng thất vọng, vậy thì không chỉ một cánh tay là xong..."
Cầm lấy đao, Cố Thanh Trản thầm tính toán khoảng cách giữa mình và Cố Ung. Hắn cách mình quá xa, nếu một chiêu có thể với tới, nàng nhất định một đao lấy mạng hắn, dù có đồng quy vu tận cũng không tiếc. Nhưng nàng nghĩ kỹ, sợ là lão hồ ly này đã sớm đoán được ý nàng, huống hồ bên người hắn thường xuyên có sát thủ hàng đầu bảo hộ. Nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ tìm mọi cách hòng kéo thời gian, nhưng dù kéo được, thì có thể nghĩ ra đối sách gì chứ? Đã đến nước này, mình còn hy vọng xa vời có thể sống mà ra ngoài sao?
Nàng nhìn cánh tay trái của mình, nhắm mắt lại, giơ đao...
"Thừa tướng, đã xuất hiện! Người nọ đã xuất hiện!" Đúng lúc này, một nam tử trung niên mặc một thân đạo bào vàng cầm la bàn bát quái bước nhanh vào điện.
"Tiên nhân đã có đầu mối ?" Cố Ung vui sướng ra đón.
Đại nhân này Cố Thanh Trản nhận biết. Sau khi Trịnh Diệc băng hà, hắn liền thường xuyên giúp Cố Ung luyện chế bất tử đan. Cố Ung cũng không hề nghi ngờ, vì cầu thuật trường sinh bất lão, tìm máu người sống khắp nơi làm thuốc. Hắn nói con người đứng đầu vạn vật, lấy máu người luyện đan chính là làm chơi ăn thật.
Cố Thanh Trản cũng từng vì luyện đan mà giết hại vô số sinh linh. Nhưng dù vậy, cái gọi là hoàng bào tiên nhân vẫn cứ chậm chạp không luyện ra bất tử đan, "Đám tục nhân phàm trần này oán khí quá nặng, chi bằng tìm một người chí âm ngăn chặn oán khí này, chỉ vậy mới thành công được."
Chỉ thấy mũi kim trên la bàn đong đưa chỉ thẳng về phía Cố Thanh Trản, thật là quỷ dị.
"Chính là nàng."
"Tiên nhân chắc chắn chứ?!" Cố Ung vô cùng vui sướng, thì ra người mình đau khổ tìm kiếm, lại ở ngay trước mắt.
"Ngày sinh tháng đẻ còn có thể tính sai, nhưng la bàn này nhất định không thể sai. Đây là linh bảo mấy ngày trước bần đạo cố ý đến chỗ tổ sư gia cầu được."
Đạo nhân áo vàng nói chuyện trên trời dưới đất, người khác nghe vào tai thế nào cũng cho là lời vô căn cứ, nhưng Cố Ung lại nghe vô cùng nghiêm túc. Cũng đúng, bằng không hắn sao lại chịu tìm người sống luyện đan, trả cái giá lớn như vậy. Con người một khi có quyền thế, tâm trí liền dễ dàng u mê.
Cố Thanh Trản đứng tại chỗ, mặc cho đạo nhân kia lấm la lấm lét vây quanh nàng mà nghiền ngẫm đánh giá, "Thật là cái túi da bại hoại."
"Vậy... Vậy giờ... Người đâu, lấy máu!" Cố Ung vui không kiềm được, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát. Hắn nhìn Cố Thanh Trản mà như nhặt được chí bảo, dù sao hắn luyện đan nhiều năm như vậy, nay chỉ kém một bước cuối cùng.
Lấy máu... Mỗi một lần mình từng phạm phải tội ác này dần dần hiện lên, Cố Thanh Trản cười lạnh, quả nhiên, máu tươi mình từng lây dính, sớm hay muộn phải trả về.
"Thừa tướng cân nhắc, cân nhắc." Đạo nhân áo vàng tiện đà nhìn Cố Thanh Trản, nói, "... Người chí âm như thế, chỉ lấy máu thì rất đáng tiếc, chi bằng dùng cả người luyện đan..."
Cả người luyện đan, ngay cả Ánh Thu đứng một bên cũng không rét mà run. Nay Thừa tướng thô bạo hoang đường, hoàn toàn bị bàng môn tả đạo mê hoặc, khó trách ngày đó Cố Thanh Trản lại nhắc nhở mình, khuyên mình đừng bao giờ về Tam Tấn hội. Hắn hôm nay có thể thiêu sống Cố Thanh Trản, ngày mai, cũng có thể thiêu sống mình...
"Nghĩa phụ, ngươi tin lời thầy bà gièm pha như thế, cuối cùng sẽ lầm đại sự!" Cố Thanh Trản lúc này mặc kệ là dùng lý do thoái thác nào, đều vô dụng mà thôi. Nàng sớm nên dự đoán được hôm nay, Cố Ung đã không phải bậc kiêu hùng dã tâm bừng bừng lúc trước, chỉ có sự khát máu tàn nhẫn của hắn là chưa từng thay đổi.
Cố Ung sao lại nghe vào, nếu có thể luyện ra bất tử đan, dù có thiêu mười Cố Thanh Trản thì sao chứ? Hắn như bừng tỉnh đại ngộ nói, "Tiên nhân nói đúng lắm, là bổn tướng bất cẩn... Người đâu, mau ném nữ tử này vào lò đan đi."
"Thừa tướng hãy khoan!" Đạo nhân áo vàng ngăn Cố Ung lại, bấm đốt tay tính toán, lại nhíu mày giải thích, "Chi bằng đợi đêm trăng tròn, thiên thời địa lợi nhân hoà, mới càng dễ được việc."
"Đêm trăng tròn?"
"Trong sách sử xác thực có ghi lại như vậy."
Xem mưa to giàn giụa ngoài điện, tuy Cố Ung đáy lòng sớm đợi không kịp, nhưng ngẫm lại, nếu mình đã đợi lâu như vậy thời gian, tội gì vội vàng nhất thời chứ? Vạn nhất có sơ xuất gì, hắn chẳng phải là thất bại trong gang tấc, "Kia liền theo lời tiên nhân đi, đợi đêm trăng tròn hẵng làm."
Cố Ung suy xét nếu lấy cả người nàng để luyện đan, nếu là chặt đứt một cánh tay của, sợ là bất kính với thần minh. Hắn liền tạm thời bảo toàn Cố Thanh Trản, chỉ sai người giam lại.
Cố Thanh Trản ngầm lau mồ hôi, không nghĩ tới tên thầy bà này hôm nay