Trương Nhược Nhược bị hai thị vệ kéo đi, nàng ta là con gái của chưởng môn Nam Xuyên môn nên cũng có võ công, nàng ta vùng ra khỏi hai thị vệ lao về phía nàng đang đứng.
- Đúng là không tự lượng sức, là do ngươi chọc vào ta trước vậy thì đừng trách bổn cung ra tay độc ác.
Nàng ta rõ ràng là nhắm đến nàng mà đánh tới, Sở Lan nhanh chóng bắt lấy cánh tay nàng ta dùng lực hất văng nàng ta xuống ao.
Thực chất lúc nãy nàng đã dùng lực rất mạnh đến nỗi có thể khiến cho xương cốt vỡ vụn, cánh tay nàng ta không giữ được rồi.
- Tiện nhân ác độc, ngươi dám làm gì cánh tay của ta hả?
Sở Lan phủi tay đứng trên bờ nhìn nàng ta đang chới với giữa hồ, đợi nàng ta uống nước đủ không còn la hét mắng nàng nữa thì cho thị vệ kéo lên.
- Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng đánh chủ ý lên hài tử của ta, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi không giữ được đâu.
- Tiện nhân, ta sẽ nói cho phụ thân ta biết, ông ấy sẽ không tha cho ngươi đâu!
- Ta chống mắt lên mà chờ đó, nhớ cho kĩ, cánh tay đó chỉ mới là cảnh cáo.
Để lại nàng ta ngồi ở đó, nàng phẩy tay áo cùng Tử Cúc rời đi, hai tên thị vệ đứng nhìn nhau không biết phải làm sao.
- Hoàng thượng, bây giờ có cần phạt gậy nàng ta nữa không
- Trẫm có nói là thay đổi ý định hay sao? Các ngươi cứ làm theo lời ta lúc nãy đi.
- Vâng hoàng thượng
Mắt thấy nàng đã đi xa, hắn cũng mặc kệ tiếng la hét của Trương Nhược Nhược phía sau mà đuổi theo nàng.
Cho dù nàng ta có gọi chưởng môn Nam Xuyên môn đến đây hắn cũng sẽ không thay đổi ý định.
Ai dám đụng đến nàng cho dù là chưởng môn Nam Xuyên môn hắn nhất định cũng sẽ không tha.
- Thê tử à, nàng đang mang thai đó, đi chậm thôi!
- Dạo này sự vụ rất bận sao, hôm nay chàng đến trễ rồi đó!
- Ta xin lỗi, hôm nay trong triều xảy ra nhiều chuyện quá nên ta không đến kịp, lúc nãy đánh nàng ta tay có đau không?
Hắn quan tâm xem bàn tay của nàng, nàng cũng làm bộ dạng nhõng nhẽo đưa tay cho hắn xem.
Mắt hắn nhìn đến mấy vệt máu trên ống tay áo nàng liền trở nên âm u.
- Nàng ta dám làm gì nàng sao?
- Chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, không sao đâu!
Lúc nãy nàng ta bấu vào tay nàng đã làm tay này bị thương, vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Tử Cẩn kéo ống tay áo nàng lên xem, bây giờ nhìn đến nàng mới thấy, tay nàng bị móng tay nhọn của nàng ta đâm cho mấy lỗ luôn.
- Như vậy mà nàng nói không sao, người đâu, mau truyền thái y!
Cứ hễ mỗi lần mà nàng bị thương hắn lại cho người truyền thái y, cả viện thái y mấy ngày hôm nay vì nàng mà chạy tới chạy lui.
Tội nghiệp nhất là mấy lão thái y, mỗi lần nghe thương thế của nàng là hắn lại trưng ra gương mặt lạnh lẽo làm cho bọn họ sợ hãi mà tay chân run cầm cập.
- Thôi mà, chỉ là vết thương nhẹ ta tự xử lý được, không cần phiền phức như vậy đâu!
- Không được, nếu như nàng tự xử lý được vậy ta cần thái y viện để làm gì?
- Vậy thì tùy chàng đó!
Thật hết cách với hắn luôn rồi, thôi thì cứ tùy hắn đi, nàng cứ hưởng thụ sự chăm sóc của hắn là được rồi.
- Người đâu, sao còn đứng đó, mau đi truyền thái y đi chứ, không nghe trẫm nói gì sao?
- Vâng, chúng nô tì nghe ạ
Bọn họ đơ một lúc rồi nhanh chân đi đến thái y viện mời thái y cho nàng.
Hắn không đợi nàng kịp phản ứng đã bế nàng lên đưa về Tường Lan cung.
- Này, chàng không nói trước với ta một tiếng được sao? Làm ta giật cả mình!
- Ta không cố ý, Lan nhi đừng giận vi phu a!
- Ta nói giận chàng lúc nào, lát nữa chàng nhớ làm điểm tâm ngọt cho ta đó.
- Nàng lại thèm ngọt sao?
- Ta thèm ngọt lúc nào, là hài tử của chàng thèm đó chứ ai!
- Được, được, điều nàng nói luôn luôn đúng, lát nữa ta sẽ đến phòng bếp làm cho nàng.
Sở Lan gật đầu lia lịa, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng một cái, hai người cùng nhau trở về Tường Lan cung.
Tại một khu rừng cách hoàng cung không xa, một nam nhân mang áo choàng đứng cùng với một nữ tử thân lục y.
Nam