Các ngươi nói cái gì, nàng bị bắt đi rồi?
- Lúc bọn nô tì vào phòng đã thấy bóng người mặc tử y bắt nương nương đi
Đám cung nữ bẩm báo lại sự việc mình chứng kiến, Tử Cẩn nắm chặt nắm đấm, hắn đến trễ để nàng bị bắt đi rồi.
Người mặc tử y đó hẳn là Bạch Thiếu Ngạn.
Bọn họ gây ra chuyện ở An Thành rồi nhân cơ hội lúc hắn giải quyết chuyện ở đó lại thừa cơ bắt nàng đi.
Là do hắn đã lơ là, tạm thời nàng trong tay Bạch Thiếu Ngạn sẽ không có nguy hiểm gì nhưng hắn cũng phải tìm cách cứu nàng trở về.
Tuy chắc chắn bọn họ sẽ không làm hại đến nàng nhưng còn hài tử của hai người thì hắn lại có chút lo lắng.
- Hắc Ảnh, ngươi cho người bí mật thăm dò hành tung của Bạch Thiếu Ngạn rồi bẩm báo lại cho ta.
- Vâng
Hắn thở dài quay trở lại ngự thư phòng, không có nàng hắn cũng không ở lại đây làm gì.
Sở Lan im lặng nhìn nam tử trước mặt, là lúc nãy nàng cố ý để y bắt đi, có như vậy mới tìm được cơ hội giúp y giải trùng độc trong người.
Không biết hắn ở trong cung có hiểu mục đích của nàng hay không, hay là đang lo lắng cho nàng nữa.
- Nàng không có gì muốn nói với ta sao?
- Phải nói cái gì đây? Hỏi ngươi tại sao lại bắt ta đến đây? Hay là hỏi chuyện ở An Thành có liên quan đến ngươi hay không?
- Nàng ngoài mấy chuyện đó ra không còn gì khác để nói với ta à!
- Chứ ngươi muốn ta nói gì bây giờ?
- Không nói với nàng nữa, nàng cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi, hoàng cung sắp không yên ổn nữa rồi!
Y để lại câu đó rồi biến mất, nàng cũng lười chạy trốn.
Đã cố tình để cho y bắt thì tại sao lại phải tốn công chạy làm gì, đầu óc nàng cũng đâu có vấn đề a!
- Chán quá a! Đồng ý là ở lại đây rồi nhưng không lẽ cứ suốt ngày nằm ở nơi này hay sao?
Nàng nằm trên chiếc giường rộng rãi vuốt ve bụng mà thở dài, sống như vậy cũng tẻ nhạt quá rồi, phải chi có hắn ở đây thì tốt biết mấy!
- Lăng Dương Sở Lan, ngươi cũng có ngày hôm nay hay sao?
- Ngươi là ai?
- Mau quên vậy sao, vậy thì ngươi nhìn kỹ xem ta là ai!
Bóng người lục y trước mặt tháo bỏ tấm mặt nạ ra, nửa bên mặt nàng ta đã bị biến dạng đến không nhận ra người nào nữa.
Tuy vậy Sở Lan vẫn có cảm giác nàng ta giống như Lộ Trúc, không lẽ Lộ Trúc vẫn còn sống sao?
- Ngươi là Lộ Trúc!
Nhìn đến ánh mắt của nàng ta, nàng khẳng định đây chính là Lộ Trúc không sai biệt ở đâu được.
Nhưng Lộ gia phản quốc đã bị tru di cửu tộc, tại sao nàng ta vẫn còn sống mà đứng ở đây được.
- Không sai, ngươi không ngờ ta vẫn còn sống chứ gì, ngươi muốn biết tại sao không?
- Kệ ngươi chứ, liên quan gì đến ta đâu!
Sở Lan một bộ dửng dưng với những lời nàng ta nói, cho dù nàng ta còn sống thì đã sao, nàng ta tạm thời không dám làm gì nàng đâu.
- Hừ, chuyện này ngươi phải biết chứ, cũng là do ngươi hại ta cả!
- Là do phụ thân ngươi phản quốc cấu kết với quân Bắc Dận nên mới dẫn đến kết cục như vậy thôi.
- Cũng bởi vì chuyện của ngươi mà ta bị hoàng đế trách phạt, phụ thân ta mới liên kết với Bắc Dận để trả thù.
Tất cả cũng tại ngươi!
- Ngươi đúng thật là hết thuốc chữa rồi, tùy ngươi nghĩ vậy
Con người này bây giờ nàng nói gì thì cũng đều không lọt tai đâu, tội gì phải phí nước bọt với nàng ta.
- Hừ, ngươi bây giờ chỉ là cá nằm trên thớt, đợi khi chủ nhân xử lý xong hắn rồi sẽ đến lượt ngươi thôi
- Các ngươi định làm gì chàng ấy hả?
- Làm gì thì đến lúc đó ngươi tự khắc biết thôi
- Ta nói cho ngươi biết, về nói với chủ nhân nhà ngươi nếu dám đụng đến hắn ta sẽ không nể tình huynh muội đâu.
- Không nể tình huynh muội thì ngươi làm gì được đây, bản thân còn không lo nổi đi lo cho