" Chủ tử, người đã đứng đây hơn hai canh giờ rồi "
Nữ nhân ăn vận đơn giản, nhưng lại thuộc dạng xinh đẹp như hoa, bên mí mắt bên phải còn có một nốt ruồi son, trên gương mặt đầy lo lắng
Tề Dự vẫn đứng trầm ngâm, cơn gió nhẹ nhàng len lỏi vào từng sợi tóc của hắn, làm tung bay làn áo hắn trong đêm vắng
Nữ nhân không nhịn được chỉ trích:
" Nàng có gì tốt chứ? "
" Ngươi căn bản cũng không thể sánh " Thanh âm Tề Dự hơi khàn, lại đầy ma lực
Hắn đứng thêm một lát, nhìn ánh đèn trong căn phòng kia vụt tắt, hắn mới thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng xoay người rời đi
Nữ nhân lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên gò má, sau đấy thi triển khinh công rời đi
Tại sao? Nàng đi theo hắn bao nhiêu năm, vậy mà trong tim hắn không hề có nàng
....
Vô Nguyệt thanh lâu
Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, lại có lúc lên cao, quả thật là âm thanh tuyệt hảo
Khách trong Vô Nguyệt luôn đầy, các bàn xung quanh đều được đặt sạch, cả các gian phòng từ tam đẳng đến nhất đẳng đều đã chẳng còn phòng trống
" Tiểu nhị, thêm rượu "
" Vâng "
Điểm đặc biệt của Vô Nguyệt thanh lâu, chính là kĩ nữ đều đẹp như tiên, vẫn còn là xử nữ, cầm kì thi họa đều là nhất, họ chỉ cần tiếp khách, không cần bán thân, nếu gặp được ý trung nhân, hoàn toàn có thể rời bỏ thanh lâu, bắt đầu cuộc sống mới
Họ đều là các cô nương được qua huấn luyện có quy củ, còn có cả học vấn, nên tất nhiên là được lòng rất nhiều nam nhân
" Các vị đại nhân, tiếp theo là lượt của Tâm Nhi cô nương " Tú bà cất giọng vui vẻ, nhan sắc của tú bà còn rất trẻ, nhưng hơi thở đủ để người ta nhận ra đây là một lão làng
" Hảo, ta đợi lâu lắm rồi " Nam nhân bên dưới dường như sôi sục hẳn lên, mặc dù ở đây, nữ nhân đều rất đẹp, nhưng vừa mới mẻ lại vừa đẹp mới thu hút người khác
Tâm Nhi được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ ở đây, rất ít người thấy nhan sắc của nàng, nhưng khi thấy, đều hận không thể ôm nàng ta về làm chính thất
Tiếng nhạc lại cất lên, Tâm Nhi nhẹ nhàng nâng y phục bằng lụa mềm mại, cất từng bước đi lên bục cao kia
Gương mặt bị che bởi lớp mạng mỏng, nhưng nửa gương mặt ở trên cũng đủ để người ta thưởng thức, lông mày lá liễu, hàng mi cong, đặc biệt là nốt ruồi son yêu nghiệt bên mí mắt trái, càng làm người khác bị thu hút
" Tiểu nữ Tâm Nhi, mạn phép giở chút tài mọn, hi vọng không bị chê cười " Giọng Tâm Nhi như một con mèo nhỏ cào vào trái tim nam nhân
Mỗi điệu múa của nàng, đều như đang bay lượn, ánh mắt khép hờ, lại vô thức nâng tay lên, váy lụa xòe ra, bao bọc lấy thân thể nhỏ bé của nàng
Nàng như đóa hoa e thẹn, nhưng lại là đóa hoa đầy gai nhọn
Mạng mỏng che đi gương mặt dụ hoặc của nàng, lúc thì hơi bay lên để lộ nó, nhưng lại trong khoảng
thời gian rất ngắn, ngắn đến mơ hồ
Nàng đẹp đến vậy cơ mà
...
Tần Uyển Tình một thân nam trang, bên cạnh còn có cả Tính Phong và Tề Thương
" Tâm Nhi ấy quả thật không thẹn với lời đồn về nàng ta " Tề Thương nâng cốc rượu hoa đào, nhấp nhẹ một ngụm
Tần Uyển Tình chỉ cười nhạt
" Huynh thích sao? "
" Không, ta vẫn còn một con mèo nhỏ cần bận tâm " Tề Thương nhẹ đưa mắt qua Tần Uyển Tình, hơi híp lại
Nàng cười ha ha vài tiếng
" Huynh vẫn còn để ý việc muội xuất giá sao? "
" Quá vội vàng "
" Không vội đâu "
Chưa bao giờ nàng dám bác bỏ lời của Tề Thương cả
Nhưng đây là ngoại lệ
Tề Thương hơi ngừng động tác, sau đó lại uống hết một li rượu đầy
" E là nhiều người luyến tiếc " Hắn cười, một cành hoa xinh đẹp, đến một lúc nào đó cũng sẽ bị ngắt bỏ
" Tâm Nhi bái kiến chủ tử " Tâm Nhi quỳ xuống hành lễ, lớp mạng che mặt cũng bị cởi bỏ, lộ ra gương mặt xinh đẹp
Tần Uyển Tình hơi phất tay
Tâm Nhi một mực nhìn Tính Phong, sau đấy mới nhìn đến nam nhân lạ kia, nhưng trong giây lát lại quay qua nhìn Tính Phong
Quả nhiên nam nhân ấm áp như Tính Phong vẫn là tốt nhất
" Tính Phong ca ca cũng tới à "
" Ừ " Tính Phong chỉ đáp lại, không mặn không nhạt
Tâm Nhi không hề để tâm đến thái độ kia, nàng thấy hắn như vậy cũng chẳng buồn để ý, chỉ vui vẻ cười ngọt, sau đó còn chủ động rót rượu
" Hôm nay ngươi có vẻ vui nhỉ " Tần Uyển Tình nhấp môi
" Vâng " Tâm Nhi vừa cười vừa liếc nhẹ sang Tính Phong, đôi mắt càng híp hơn
" Chú ý tâm trạng "
" Tâm Nhi hiểu, hôm nay chủ tử đến đây có việc gì không? "
" Chỉ đề giải sầu, bầu bạn một lần với rượu thôi "
Tề Thương hơi nhíu mày, sau đấy lại dung túng để nàng uống
Tần Uyển Tình hơi ngà ngà say, còn Tề Thương đã ngủ tự bao giờ, không phải vì hắn tửu lượng kém, mà là do hắn ngay từ đầu đã uống quá nhiều
Vả lại đây là thanh lâu do Tần Uyển Tình mở, nên hắn không một chút lo lắng
" Chủ tử, uống ít thôi " Tâm Nhi lo lắng ngăn lại, sau đó lại hơi rụt tay đi
Ánh mắt chủ tử đáng sợ quá
Gương mặt Tần Uyển Tình hơi đỏ, mơ hồ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc
Là Vũ Nhiên..
Nàng cười, hoa mắt ảo giác làm sao mà lại nhìn thấy tên ôn thần đại nhân này chứ