Âm thanh yên ắng quỷ dị, chỉ nghe được tiếng xào xạc của lá trúc, lại kèm theo màn đêm bao phủ, khiến khung cảnh đã mờ ảo giờ lại càng mờ ảo thêm
Tần Uyển Tình vẫn vận y phục đỏ tươi, đứng trên cành trúc, nàng giống như tâm điểm, rực rỡ một cách kì lạ, nàng cười như không cười, nhìn về phía trước
Nam nhân đối diện đeo mặt nạ màu bạc che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh thấu xương, một thân hắc bào, tà áo cứ vậy mà bay trong gió, nếu nhìn kĩ sẽ thấy khóe miệng hắn đang cười
" Không hổ là người ngày xưa lật đổ Xiêm quốc " Giọng nam nhân hơi khàn, lại đầy ma lực
Tần Uyển Tình chỉ nhếch môi
" Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa, tòng quân cho ta, đứng đầu thiên hạ? " Nam nhân cười nhạt
" Vẫn ngu ngốc như vậy " Tần Uyển Tình ha ha vài tiếng chế giễu
Nam nhân không tức giận, ngược lại ý cười ở đáy mắt càng sâu, sự khao khát muốn chiếm hữu nàng càng cao, phải, nàng chính là động vật hoang dã không nghe lời, hắn càng thích trải nghiệm cảm giác chinh phục nàng
" Ngươi tốt nhất nên yên phận, nếu không,... " Nàng kéo dài âm lượng, khóe miệng nhếch lên độ cong xinh đẹp, sau đó quay người đi mất
Nam nhân hơi nheo mắt, rồi lại cười ra tiếng
Giỏi cho một nha đầu dám đe dọa hắn, kể cả năm nàng 12 tuổi, hay là 16 tuổi đều chỉ là một câu ấy
" Ngươi không giết nàng sao? " Thanh Lan từ trong bóng tối dần bước ra, nàng ta đeo mạng che mặt mỏng, y phục đen, dễ dàng hòa quyện vào bóng tối
Nam nhân không đáp, sau đấy mới lãnh đạm phun ra một câu " Sắp rồi "
Thanh Lan khó hiểu nhìn hắn, sắp rồi là ý gì, sắp giết Tần Uyển Tình sao? Nhưng vẻ mặt hắn lại không giống vậy
" Ngươi đừng có làm chuyện gì ngớ ngẩn nữa, dặn dò công chúa cho kĩ vào, đừng xúc động " Nam nhân lạnh lẽo nói, đôi mắt hờ hững nhìn vào đêm đen
" Ta hiểu " Thanh Lan vẻ mặt cũng không tốt hơn là bao
" Ngươi nên nhớ ai cho ngươi địa vị như hôm nay, nếu không ngươi vẫn là kĩ nữ lầu xanh, ngươi còn không biết tận dụng cơ hội, thì kết liễu cuộc sống vô dụng của ngươi đi "
Thanh Lan siết chặt tay
Kĩ nữ lầu xanh
Nàng ta hận đến thấu xương, càng không muốn nhắc đến chuyện đê tiện nhơ nhớp ấy
" Ngươi cũng đừng lén ra ngoài hoàng cung nữa, con cọp nhỏ đánh hơi được gì rồi, an phận vào "
" Ta.. biết " Thanh Lan kéo vạt áo chặt hơn, gượng gạo nói vài chữ
" Hừ! Ta nhắc lần cuối " Nam nhân thi triển khinh công, biến mất trong rừng trúc
Hắn sao không hiểu lời đe dọa của Tần Uyển Tình chứ?
Đơn giản chỉ là, lần gặp mặt tới ở chiến trường
Đúng là người nội tâm phức tạp mà
...
Tần Uyển Tình cầm vòng ngọc trai trắng muốt, rồi đến gấm hoa đắt tiền, dăm ba thỏi bạc sáng loáng trong ánh nắng, kèm theo
chậu sen đá xinh đẹp
Cứ mỗi năm tuyển tú xong, hầu như ngày nào phòng nàng cũng chật cứng lễ vật khác nhau
" Đem cất vào kho hết đi "
" Vâng " Tú Yên phất tay cho các nha hoàn khác vào đem đi
Ngày đầu hết Tiệp mỹ nhân đến Lê mỹ nhân diện kiến, hôm sau lại Lan tiệp dư, Ngũ tiệp dư, Tiểu tiệp dư..
Rốt cuộc bọn họ là phi tần của phụ hoàng? Hay là phi tần của nàng chứ?
" Thất công chúa, Tiểu tiệp dư có làm ít bánh hoa hồng gửi người " Tú Yên cầm khay thức ăn tinh xảo, trên đấy còn sắp vài miếng bánh nhỏ gọn, mùi thơm nhẹ
Có nhầm địa chỉ không vậy?
" Để đó đi "
" Tô tiệp dư cứ nằng nặc đòi diện kiến người " Tú Yên tiếp tục bẩm báo
Tần Uyển Tình đặt quyển sách trên tay xuống, vuốt vuốt mi tâm
" Cho nàng ta vào "
Tô Nhã Nhã ăn vận đơn giản, dễ nhìn, lại rất thoải mái, hành xử nho nhã lễ độ, khiến Tần Uyển Tình khá hài lòng
" Tại sao lúc ấy, người lại chọn thần thiếp? " Tô Nhã Nhã nhấp ngụm trà, nhỏ giọng hỏi, đây là câu hỏi nàng ta rất muốn nói hôm ấy, nhưng vẫn ngại thân phận nên mới im lặng
" Tùy duyên " Tần Uyển Tình đáp ngay lập tức, trong giọng còn ít nhiều phần trêu đùa
Tô Nhã Nhã hơi khựng lại, nhìn nữ nhân xinh đẹp đối diện, hai má bất giác đỏ hồng
Đẹp một cách đáng sợ
Tần Uyển Tình nhìn vẻ mặt của nàng ta, rồi lại vuốt vuốt tách trà, miệng vẫn duy trì nụ cười từ thiện
Thưa phụ hoàng kính mến, nữ nhi không hề quyến rũ bất cứ phi tần nào của người cả, thứ cho nữ nhi một phút bất hiếu
Trò chuyện thêm vài ba câu, Tô Nhã Nhã mới xin phép cáo lui, nhìn tâm trạng có vẻ thỏa mãn lắm
" Tú Yên, ngươi có nghĩ là ta giống yêu cơ không? "
" Dạ? Giống " Tú Yên gật đầu theo phản xạ, không đúng, người là công chúa cao quý mà, rồi lại lắc đầu, lại không đúng, xét về gương mặt thì người thật giống yêu cơ
Một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Tú Yên chỉ biết cúi đầu im lặng
Tần Uyển Tình cười xòa vài cái, rồi lại tiếp tục đọc sách
" Thái hậu sắp hồi cung rồi "
....
Mong các cậu tiếp tục ủng hộ các tác phẩm khác của tớ