Diệp Hân Nhã bày ra dáng vẻ của một phó tướng phu nhân, vênh mặt hất hàm sai khiến với Nguyễn Sơ Tuyết đang bận rộn.
"Này, ngươi đừng quên mất thân phận của mình.
Ngươi chỉ là một con nô tỳ tướng quân cứu về từ chiến trường mà thôi, đừng tưởng sống lâu ở phủ tướng quân rồi thì sẽ thành nữ chủ nhân nơi đây".
Nguyễn Sơ Tuyết không sợ ả ta.
Đều là nha hoàn phụng dưỡng tướng quân mà bày đặt như mình cao quý hơn người khác.
"Ồ? Mặc kệ ta từng có thân phận gì, bây giờ ngươi không thể không thừa nhận, cách tướng quân đối xử với ta và ngươi không hề giống nhau".
Diệp Hân Nhã có chút đắc ý hất hàm, hai tay khoanh trước ngực, ngạo nghễ nhìn Nguyễn Sơ Nguyệt từ trên xuống dưới.
"Ngươi không thể ỷ vào sự đối đãi đặc biệt của tướng quân mà không biết kiêng nể người khác.
Tất cả những gì xảy ra ở trên phố hôm đó, một khi để tướng quân biết được, ngươi thấy mình còn có con đường sống sao?"
Nguyễn Sơ Tuyết niệm tình nghĩa trong quá khứ, có lòng tốt khuyên bảo vài câu, nhưng ả ta không hề cảm kích.
"Vì sao lại không? Ả ta độc chiếm tình cảm của tướng quân nhiều năm, cuối cùng lại quay đầu gả cho Thần Vương, chẳng lẽ ta còn không được đụng vào ả ta sao?"
Diệp Hân Nhã thống hận nhất là tình cảm mà Kỳ Nguyên Diệp dành cho Mộc Vân Cẩm.
Rõ ràng ả mới là nữ nhân ngày ngày hầu hạ bên cạnh Kỳ Nguyên Diệp nhưng làm thế nào cũng không thể lọt vào mắt xanh của hắn, cùng lắm chỉ có được vài phần kính trọng mà thôi.
Ả là một người sống sờ sờ, cần kính trọng để làm gì? Thứ ả muốn là Kỳ tướng quân.
"Ngươi không thể đụng vào nàng ấy.
Nàng ấy là người trong lòng của tướng quân, ngươi có gan đụng đến nàng chẳng khác gì đâm một nhát đao vào tim tướng quân.
Ngươi cho rằng tướng quân sẽ thả mặc ngươi làm càn, làm ra những việc không thể tha thứ đối với người tướng quân thương sao?"
Nguyễn Sơ Tuyết dựng lại động tác, mỗi câu mỗi chữ đều mang ý cảnh cáo.
"Hừ, nói trắng ra là ngươi đố kị với sự sủng ái của tướng quân cho ta chứ gì? Ngươi không yêu đương nhiều năm như thế mà cũng hiểu được đạo lí yêu ai yêu cả đường đi trong sách ảnh sao? Thật là già mồm".
Diệp Hân Nhã đoạt lấy khăn trong tay Nguyễn Sơ Tuyết giơ lên khỏi đỉnh đầu, vẻ mặt khiêu khích nhìn Nguyễn Sơ Tuyết nét mặt lạnh lùng.
"Ta không muốn tranh cãi với ngươi, tốn công tốn sức.
Nể tình ngươi và ta đều là phận hầu hạ tướng quân, chuyện ngươi phái người ám sát Thần Vương phi ta tạm thời không nói cho tướng quân biết.
Nếu như ngươi còn dám lén ở sau lưng tướng quân xuất thủ, đến lúc đó ngay cả ta cũng không thể cầu xin được cho ngươi!"
Nguyễn Sơ Tuyết đặt ra ranh giới cuối cùng.
Nếu như ả ta còn có gan dám tái phạm, tạo ra sai lầm không thể vãn hồi, đến lúc đó không tới phiên Nguyễn Sơ Tuyết quan tâm nữa.
"Ta chỉ giúp tướng quân loại bỏ cái gai trong lòng mà thôi.
Ả đã trở thành Thần Vương phi, cớ gì cứ giữ lấy tướng quân không buông tay?"
Đáy mắt Diệp Hân Nhã xuất hiện một tia âm ngoan.
Có vài người, có vài chuyện ả phải đoạt lại.
Được tới thế giới này một lần, tội gì phải thiệt thòi chính mình.
"Quên đi, mấy năm nay ngươi bướng bỉnh quá rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đẩy mình vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"
Nguyễn Sơ Tuyết có nói hết nước bọt ả ta cũng không nghe lọt tai, cứ cố chấp như thế thì quả đắng ngày sau tự nàng ta nhận lấy.
Diệp Hân Nhã lười cãi nhau với Nguyễn Sơ Tuyết, thuận tay ném cái khăn vừa giành được từ Sơ Tuyết xuống đất.
Nguyễn Sơ Tuyết cúi người xuống nhặt, Diệp Hân Nhã lại nhấc châm giẫm mạnh lên cái khăn, lực đạo trên chân càng lúc càng mạnh.
Ả ta nhếch mệnh cười thật kiêu ngạo.
"Đã quên nói cho ngươi hay, người mà ngươi luôn cố gắng che giấu ta đã biết rồi, nếu ngươi còn không chịu thu tay lại, ta chỉ có thể giao hắn ra thôi".
Nguyễn Sơ Tuyết nhân lúc Diệp Hân Nhã vênh vênh đắc ý thì dùng lực thêm mấy phần, gắng sức giật ra, khăn trở về trong tay của Sơ Tuyết.
Sắc mặt Diệp Hân Nhã như bị bao phủ một lớp băng sương, tái nhợt không có chút huyết sắc nào, con ngươi trong mắt chuyển động, cả người như mất đi khả năng suy nghĩ.
"Các ngươi đang tranh chấp cái gì?"
Một giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo chút chán chường vang lên, Kỳ Nguyên Diệp khoác áo lông cừu thật dày đi vào trong phòng.
Hắn từng bước một chậm rãi đi tới bên giường ngồi xuống, sắc mặt xám xịt, sắc môi tím bầm.
Mặc dù trời đang tháng sáu nhưng hắn vẫn khoác áo thật dày mới có thể khống chế được thân thể không phát run.
Trong phòng có đặt chậu than, ngọn lửa trong chậu thi thoảng phát ra tiếng kêu tí tách.
Ở bên ngoài tất cả như được phủ một lớp vàng.
Ánh mặt trời rực rỡ bao trùm lấy vạn vật thế gian, nhiệt độ cũng theo ánh sáng mặt trời mà tăng lên.
Mọi thứ hình thành sự tương phản rõ rệt với chiếc áo lông cừu trên người Kỳ Nguyên Diệp, như chỉ có mình hắn đang chống chọi với giá lạnh, toàn thân bị bao trong nỗi cô độc tịch liêu, tiều điều lạnh lẽo đến tận xương.
"Tướng quân, hàn độc của người phát tác đã vài ngày nên cơ thể hẳn rất khó chịu.
Nô tỳ rất giận tại sao mấy người kia lại không ngăn người tới Thần Vương phủ".
Diệp Hân Nhã lập tức thu lại đống tâm trạng cảm xúc hỗn độn kia, trên mặt duy trì ý cười gượng gạo.
Ả tiến một bước tới bên giường, từng bước đi như đang giẫm trên bông vải, động tác mềm mại quyến rũ.
Lúc ả còn một bước nữa là tới chỗ Kỳ Nguyên Diệp, hắn quét ánh mắt kinh người qua đây, như một lưỡi dao bén nhọn, đâm thẳng vào trái tim Diệp Hân Nhã.
Diệp Hân Nhã chịu đả thương rất lớn.
Người trước mặt là người mà mỗi ngày ả đều thầm thương trộm nhớ, nhưng có vài kẻ không biết quý trọng, cho nên kẻ đó đáng chết...
"Ngươi có tư cách gì để giận họ? Ngươi có gì khác với họ sao?"
Sở dĩ Kỳ Nguyên Diệp đồng ý giữ lại hai người Diệp Hân Nhã và Nguyễn Sơ Tuyết ở lại hầu hạ bên mình chỉ vì khuôn mặt của họ giống người kia năm sáu phần mà thôi.
"Tướng quân..."
Diệp Hân Nhã tỏ vẻ ủy khuất, lời nói ra còn xen lẫn ý thẹn thùng.
Nhưng hiện giờ Kỳ Nguyên Diệp đang bị hàn độc hành hạ mấy nay, thêm việc thân thể không ổn mà lại đi một chuyến tới Thần Vương phủ cho nên hắn như muốn sụp đổ, nào có tâm tư đi quan tâm mấy thứ khác.
Chỉ tiếc, lúc này hắn cũng không có được Mộc Vân Cẩm bên mình.
Rõ ràng trong những năm tháng ấy, mỗi lần hàn độc phát tác nàng sẽ cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc hắn, cho đến khi hàn độc bị kiềm chế triệt để.
Nhưng