"Kẻ nào đang ầm ĩ ở chỗ này?"
Mộc Vân Cẩm nhân trời tối đi ra khỏi phòng, cẩn thận tìm kiếm chỗ ẩn thân của kẻ nọ.
Vân Sơ thấy Mộc Vân Cẩm lên tiếng thì vén mành đi ra.
"Chủ tử, có chuyện gì xảy ra thế?"
Mộc Vân Cẩm đi lại mấy vòng ở trong sân vẫn không phát hiện ra dù chỉ là cái bóng của kẻ đó, nàng còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm.
Nàng đang muốn xoay người trở về trong phòng thì thanh âm của người nọ lại truyền đến một lần nữa, như đang lơ lửng trong hư không, khiến người ta không thể nào tìm thấy.
"Nếu người muốn biết phần còn lại thì hãy đi một mình đến Túy Tiên Lâu, tại hạ chắc chắn sẽ nói hết những gì mình biết, không cho phép bất kỳ kẻ nào theo".
Mộc Vân Cẩm nghỉ chân ở dưới một cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn lên trên, tất cả đều là bóng cây đen thui, không thể thấy cái gì khác.
"Vừa rồi em có nghe thấy tiếng gì không?"
Mộc Vân Cẩm suy đoán, nếu người nọ không cho phép một ai theo, như vậy Vân Sơ chắc sẽ không nghe thấy gì.
"Nô tỳ chỉ nghe được chủ tử hỏi lúc từ trong buồng đi ra, còn tưởng rằng chủ tử muốn phân phó nô tỳ làm chuyện gì".
Quả nhiên, mỗi câu mỗi chữ của người kia chỉ mình nàng nghe thấy, chắc chắn là nhắm vào một mình nàng.
"Không có gì, em đi làm việc đi, nếu có chuyện gì ta sẽ gọi em".
Mộc Vân Cẩm đuổi Vân Sơ trở vào phòng, trong bụng đã thầm tính, nếu như lúc này nói cho nha đầu kia biết, Vân Sơ sẽ bận tâm cho an nguy của nàng mà không để cho nàng đi một mình.
Đây là thần giao cách cảm sao?
Mộc Vân Cẩm hơi nghi hoặc một chút, nhưng Thẩm Ngọc Thư có nhận hay không nhận sự cưng chiều sủng ái thì có liên quan gì tới nàng đâu? Nàng cần phải biết uẩn khúc trong đó sao? Nhưng mà rốt cuộc hắn là người nào mới là điều nàng tò mò nhất.
Thái độ của Thẩm Diệu Thần đối với Thẩm Ngọc Thư vô cùng kỳ quái.
Trước đây mặc dù hắn rất phản cảm Thẩm Ngọc Thư làm chuyện hoang đường, nhưng khi Thẩm Ngọc Thư gặp nguy hiểm, hắn sẽ không nhịn được mà quan tâm, thay Thẩm Ngọc Thư chu toàn mọi việc.
Quan hệ của hai người thoạt nhìn không phải chỉ đơn thuần như ngoài mặt.
Thẩm Ngọc Thư tuổi còn rất nhỏ nhưng hành vi cử chỉ, suy nghĩ lại giống như một nam nhân thành thục, thậm chí còn trông nội liễm thâm trầm hơn cả Thẩm Diệu Thần.
Trong này tất nhiên có bí mật mà nàng không biết, hơn nữa hiện nay năng lực vẽ tranh thao túng vận mệnh chuyển từ người Thẩm Ngọc Thư sang nàng đã trải nghiệm một lần.
Mặc dù không phải tự tiện vẽ, nhưng lợi dụng năng lực này dể bảo vệ mình thì cũng không thành vấn đề.
Có lẽ là phát hiện ra Mộc Vân Cẩm đang do dự, thanh âm của người kia một lần nữa lại truyền đến, lần này còn mang theo cảnh cáo cùng uy hiếp không rõ.
"Nếu như người không muốn tới, như vậy sau này Thừa tướng đại nhân sẽ phải chịu một vài tai họa.
Nói như vậy, nên lựa chọn thế nào trong lòng người đã có đáp án".
"Ngươi dám uy hiếp ta?"
"Uy hiếp thì không dám, nhưng tại hạ hiểu rõ Vương phi.
Vương phi là một nữ tử coi trọng tình nghĩa, sẽ không thể mặc kệ người cha đời này của mình không quan tâm, chẳng lẽ không đúng sao?"
Mộc Vân Cẩm lộ vẻ bất thiện, trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng lóe lên một tia lạnh lẽo rồi rất nhanh đã biến mất.
Kẻ đó biết được lai lịch của nàng, lần này xem ra không thể không đi rồi.
Khi nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía ngọn cây, trên đó chỉ còn lại vài chiếc lá phát ra tiếng xào xạc.
Mộc Vân Cẩm trở về phòng, ngồi xuống ở trước bàn, dáng vẻ không yên đều bị Vân Sơ thu vào trong mắt.
Nhưng chủ tử nhà mình không nói, Vân Sơ cũng sẽ không nhiều chuyện đi hỏi.
Lúc Vân Tấn bưng ra giấy và bút mực, Mộc Vân Cẩm vẫn thoáng kinh ngạc.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Vân Tấn, tất cả câu chữ như đã bị hiểu thấu.
"Chủ tử không cần phải lo lắng, cho dù kỹ năng vẽ không tốt nhưng chỉ cần tình hình trong tranh được thiết kế không chút sơ hở là được.
Nô tỳ sẽ chế tạo một túi thơm đặc biết để chủ tử đeo ở bên người, nếu như người nọ có lòng gây rối, chủ tử có thể đề phòng những chuyện chưa xảy ra".
Trong lòng Mộc Vân Cẩm hơi xúc động, có được hai nha đầu trung thành tận tâm như này có lẽ là phúc mà đời trước nàng đã tích được.
"Sao em có thể nghe thấy tiếng của người đó?"
Mặc dù không tính hỏi nhiều, nhưng Mộc Vân Cẩm vẫn cảm thấy hiếu kỳ không thôi.
"Nô tỳ là đệ tử thân truyền của độc vương, người đó chỉ dùng chút mánh khóe, không phải chiêu thức bí hiểm gì".
"Thân thủ của em với Vân Sơ không phân cao thấp, vì sao em ấy không nghe được?"
"Chủ tử cho rằng người đó sử dụng nội lực để truyền âm, thực tế không phải như vậy.
Thuật này và cấm thuật là cùng một loại, nhưng thuật này chỉ dùng để giao tiếp, không để hại người, cho nên sư phụ nô tỳ từng dạy nô tỳ tập luyện thuật này.
Biết nhiều kỹ năng thì càng có lợi mà".
Mộc Vân Cẩm liên tục gật đầu nói phải, khóe miệng cong cong.
Hóa ra Vân Tấn cũng biết được thuật này, nàng hình như nhặt được bảo bối rồi.
"Sao chủ tử lại vui vẻ thế?"
Vân Sơ vừa đi dọn phòng, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi Vân Tấn bưng giấy và bút mực ra, Vân Sơ cũng đoán được ít nhiều.
"Ta nhặt được bảo bối rồi.
Hai người các em thông minh tài giỏi như vậy, chẳng phải ta nhặt được chí bảo sao?"
"Chủ tử cứ nói đùa.
Nô tỳ chỉ biết một chút võ thuật bình thường mà thôi.
Vân Tấn mới thực sự lợi hại.
Vân Tấn dày công tôi luyện bản lĩnh dùng độc, nô tỳ cũng muốn theo học một ít, biết cách dùng chút độc thuật giúp thân mới tốt".
Trong lúc chủ tớ ba người cười cười nói nói, Mộc Vân Cẩm đã vẽ xong một bức họa.
Trong quá trình vẽ tranh nàng bất tri bất giác vẽ cả Thẩm Diệu Thần vào đó.
"Chủ tử là đang nhung nhớ thành bệnh rồi.
Vương gia đang ở một tòa viện khác cách đây có mấy bước, nếu như chủ tử nhớ Vương gia, lúc nào cũng có thể tới thăm một chút".
Vân Sơ ở một bên trêu ghẹo nói, cười hì hì nhìn nam nhân trong tranh.
Chỉ sợ nếu Vương gia nhìn thấy bức họa này thì sẽ giận đến mức tự tay xé tan nó mất.
"Ai nhớ nhung thành bệnh chứ? Ta chỉ nghĩ, nếu như chẳng may gặp nguy hiểm, có hắn ở đó ta cũng an tâm".
"Vậy vì sao chủ tử không vẽ Kỳ tướng quân? Trước kia mỗi khi chủ tử gặp nguy hiểm, người đầu tiên ra tay cứu giúp đều là Kỳ tướng quân