Mộc Vân Cẩm theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy người tới mặc một bộ cẩm bào màu đen in vân chìm, bên hông treo một miếng ngọc bội hảo hạng, từng cái giơ tay nhấc chân đều thật phong nhã.
"Các hạ phí hết tâm tư dẫn ta tới Túy Tiên Lâu, chỉ sợ không đơn thuần là vì chuyện của Ly Vương điện hạ".
Mộc Vân Cẩm cảnh giác nhìn chăm chú đối phương, trong tay nắm chặt túi thơm mà Vân Tấn làm cho.
Trong túi thơm chứa độc phấn gây hôn mê trong thời gian ngắn, nhưng vì để tránh làm ảnh hưởng tới bản thân nên không phải thời khắc nguy cấp nhất nàng dĩ nhiên sẽ không tùy tiện sử dụng.
Nàng điều động giác quan toàn thân để phòng ngừa đối phương đột nhiên xuất thủ.
"Vương phi quả nhiên cực kỳ thông minh, tại hạ tất nhiên vì bản thân nên mới khổ tâm như vậy".
Trên mặt nam nhân kia đeo một cái khăn màu đen, chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra bên ngoài.
"Ngươi nói chuyện thẳng thắn thật đấy, nhưng nếu ngươi đã định hợp tác với ta thì phải cho thấy chút thành ý.
Ngay cả bề ngoài ngươi cũng không dám để lộ thì ngươi bảo ta phải tin ngươi như nào đây?"
Mộc Vân Cẩm vô ý thức sờ sờ bức họa ở trong tay áo, cũng không biết vào thời điểm mấu chốt có thể phát huy tác dụng được không.
"Tại hạ tất nhiên có lý lẽ của mình.
Tại hạ chỉ có thể nói cho Vương phi, nếu như hai ta có cơ hội gặp lại, chỉ sợ gặp nhau ở một địa điểm khác Vương phi sẽ cảm thấy không biết theo ai, cho nên không nhìn thấy vẫn tốt hơn".
"Được thôi, vậy trước tiên ngươi nói một chút về mục đích hẹn ta ra đây đi, để ta suy nghĩ xem có muốn hợp tác với ngươi không".
Mộc Vân Cẩm cử chỉ hào phóng ngồi ở trên ghế tròn, nghĩ lỡ như đối phương không phải dạng hiền lành thì Vương gia cũng đang trên đường tới rồi.
Nghĩ vậy, Mộc Vân Cẩm thả lỏng người, đưa tay cầm ly trà lên, tự tay rót cho mình một cốc.
Nàng cũng không lo lắng trong trà này có độc, dù chuyện có phát triển tiếp như nào thì đến cuối vẫn phải dựa theo những gì nàng vẽ, trừ khi khả năng vẽ của nàng mất linh.
"Vương phi thật tùy ý, vậy tại hạ cũng không vòng vo.
Vương phi cứ gọi tại hạ là Quỷ Mị đi.
Tại hạ cũng chỉ có thể xuất hiện trong bóng tối mà thôi".
Quỷ Mị liêu bào ngồi ở đối diện Mộc Vân Cẩm, mắt thấy trà trong ly của nàng đã thấy đáy thì lập tức đứng lên châm trà rót nước cho nàng.
Mộc Vân Cẩm bất động thanh sắc nhìn hai tay Quỷ Mị, trắng nõn thon dài không có một chút vết chai, trông không giống như người tập võ.
Lại thêm một loạt động tác trông như đã thuần thục của Quỷ Mị, hiển nhiên là đã quen hầu hạ người khác nên mới cẩn thận như thế, nhất cử nhất động đều vô cùng đúng mực.
Quỷ Mị rốt cuộc có thân phận gì?
"Thân thế của Ly Vương điện hạ vô cùng phức tạp, nếu như Vương phi nguyện ý nghe tại hạ kể, chắc chắn sẽ có rất lợi cho Vương phi".
Quỷ Mị ngồi về vị trí của mình, phấn y cô nương hồi nãy đưa Mộc Vân Cẩm tới đây tùy lúc hầu hạ ở ngoài phòng, còn vô cùng tỉ mỉ đóng cửa phòng lại cho hai người.
"Đêm nay ta đến tất nhiên là muốn biết rõ ràng mục đích của ngươi, ngươi cứ nói đi".
Mộc Vân Cẩm thích ý nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt hoa sen trước mặt hồi lâu, nếu không phải vì lúc này có chuyện quan trọng cần nói, nàng muốn thưởng thức xem thế nào.
"Chắc hẳn Vương phi rất nghi hoặc về mối quan hệ giữa Ly Vương và Thần Vương.
Vì sao Ly Vương luôn luôn đối nghịch với Thần Vương nhưng Thần Vương lại hết sức nhẫn nại, thậm chí còn che giấu cho Ly Vương không ít tai họa".
Mộc Vân Cẩm cũng rất tò mò.
Lần trước nàng đã từng hỏi qua Thẩm Diệu Thần một lần, hắn lập lờ nước đôi làm nàng không tài nào suy đoán được.
Thẩm Diệu Thần từng nói Thẩm Ngọc Thư là chí thân của hắn, cho dù Thẩm Ngọc Thư có phạm sai lầm nhiều hơn nữa hắn cũng không thể mặc cho Thẩm Ngọc Thư rơi vào vực sâu mà không kéo lại.
Một hoàng tử được nhận sự sủng ái của Hoàng thượng và Quý phi, làm sao lại rơi vào vực sâu không thể tự thoát ra được?
Mộc Vân Cẩm bỗng dưng ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý dò xét mà nhìn vào mắt của Quỷ Mị.
Vì hành động đột ngột của Mộc Vân Cẩm mà Quỷ Mị không phản ứng kịp, tất cả tâm tình chân thật đều đang còn trong ánh mắt.
Ánh mắt Quỷ Mị tràn ngập nỗi tuyệt vọng, chán chường vì thế sự xoay vần, còn có một tia tử khí chết người.
Trong đôi mắt này đến cùng cất giấu bao nhiêu chuyện chua xót?
Quỷ Mị ánh mắt hoảng loạn cúi thấp đầu, theo thói quen kéo chiếc khăn che mặt lên, nói: "Chúng ta trở lại chuyện chính, Thẩm Ngọc Thư là con của Quý phi nương nương không sai, nhưng hắn cũng chỉ là hồn về quê cũ mà thôi".
"Hồn về quê cũ? Nói thế là ý gì? Không phải Ly Vương điện hạ vẫn đang sống rất tốt sao?"
"Vương phi sai rồi, Ly Vương đã chết yểu từ lúc mới sinh ra".
Mộc Vân Cẩm bị mấy câu nói của Quỷ Mị làm cho hồ đồ.
Cái gì mà Ly Vương điện hạ từ lúc sinh ra đã chết yểu, rồi cái gì mà hồn về quê cũ?
"Ý của các hạ là, ở trong cơ thể của Ly Vương điện hạ là linh hồn của một người khác?"
Mộc Vân Cẩm không biết người trước mắt tại sao lại biết được nàng cũng không phải là nguyên thân, thế nhưng nếu như nàng có thể ly kỳ xuyên tới thế giới này thì chuyện xảy ra với Ly Vương điện hạ cũng chẳng có gì là lạ.
"Vương phi đoán không lầm, từ đó có rất nhiều chuyện Vương phi không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được đã xảy ra những gì".
Quỷ Mị từ chỗ ngồi đứng dậy, từ trong hộp đen đã chuẩn bị từ trước cẩn thận từng li lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, trên đó viết đầy chữ.
Quỷ Mị lập tức đưa nó cho Mộc Vân Cẩm.
Mộc Vân Cẩm nghi ngờ tiếp nhận giấy Tuyên Thành mà Quỷ Mị đưa tới, còn tưởng rằng phía trên có vẽ cái gì.
Nàng nhẹ nhàng trải giấy trên bàn dài, tỉ mỉ xem qua một lần, trong từng câu chữ đều là lai lịch của Thẩm Ngọc Thư.
Mộc Vân Cẩm mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng Thẩm Ngọc Thư chỉ ngông cuồng không chịu gò bó như vẻ bề ngoài, không thể tưởng Thẩm Ngọc Thư lại có thân thế đau lòng đến vậy.
Nghĩ chút, nàng nhớ lại những chuyện xảy ra trong thời gian này, bất luận là Dung thế tử có thâm thù đại hận với Hoàng đế, hay là sự trốn tránh của Thẩm Diệu Thần với ông ta, sau khi biết được thân thế của Thẩm Ngọc Thư, nàng càng tin chắc cái vị nắm quyền trong cung kia là một kẻ tàn bạo bất nhân, thấm