Sau khi hồi phủ, Mộc Vân Cẩm còn muốn hỏi Thẩm Diệu Thần về chuyện của Thẩm Ngọc Thư, nhưng nhớ tới thái độ có lệ của hắn lúc trước, ngẫm lại vẫn là thôi, cuối cùng cũng không hỏi được cái gì.
Buổi trưa ngày hôm sau, sắc trời âm u, trong không khí là cảm giác khô nóng khó chịu.
Tiếng ve kêu bên tai không dứt, hình như sắp có một trận mưa rào đổ xuống.
Mộc Vân Cẩm sai người mang ghế Quý phi ra đặt ở dưới cây lớn trong sân, từng cơn gió mát thổi qua khiến cho nàng có cảm giác buồn ngủ.
"Chủ tử, đêm qua người đi Túy Tiên Lâu có gặp nguy hiểm gì không?"
"Nguy hiểm thì không có, nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn không nhỏ".
"Chủ tử nói thế có ý gì?"
Vân Sơ ngồi ở trên ghế tròn một bên, trong tay bưng một bình trà, đang rót trà vào chén cho Mộc Vân Cẩm.
"Người nọ tìm cách dẫn ta đi tới Túy Tiên Lâu chỉ là để nói bí mật mà Ly Vương điện hạ giấu diếm bấy lâu cho ta biết".
"Ly Vương điện hạ có chuyện gì mà cần phải để chủ tử biết, chẳng lẽ là về năng lực vẽ tranh trước kia của Ly Vương điện hạ sao?"
"Không phải, là về lai lịch của Ly Vương điện hạ".
Mộc Vân Cẩm nghiêng người trên ghế quý phi, dựa nửa người vào thành ghế, nhẹ hớp một ngụm trà, đôi mắt khép hờ trông có vẻ rất thích ý.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Vân Sơ càng không rõ.
Bây giờ Ly Vương điện hạ là con trai của Quý phi nương nương, độc hưởng sủng ái của Thánh thượng, là Hoàng tử tôn quý nhất trong rất nhiều Hoàng tử, so với Thái tử điện hạ chỉ có hơn chứ không kém, không phải sao?
Mộc Vân Cẩm cũng không muốn đề cập tới việc bản thân mình xuyên không.
Việc này đối với người khác sợ là một chuyện khó mà tưởng tượng nổi.
"Người đó nói, Ly Vương thật sự đã chết yểu từ lúc mới sinh ra".
"Nô tỳ không hiểu, Ly Vương điện hạ không phải vẫn đang sống rất tốt sao?"
Vân Sơ nghiêng đầu, hai tay chống cằm, nửa ngồi nửa quỳ bên ghế Quý phi, nhìn nàng chằm chằm như một đứa trẻ đang chờ phát kẹo.
Vân Tấn tự tay nhẹ nhàng gõ đầu Vân Sơ một cái, mím môi cười nhạt: "Nha đầu ngươi suốt ngày quấn lấy chủ tử đòi kể mấy chuyện gàn dở, làm chủ tử mệt mỏi mà không được nghỉ ngơi".
"Không sao cả, cứ coi như đang nói chuyện phiếm thôi".
Mộc Vân Cẩm dùng ánh mắt ý bảo Vân Tấn cho lui hết các nha hoàn khác đi.
Vân Tấn cũng tìm một nơi ngồi xuống, dừng lại công việc trong tay, cẩn thận nghe.
"Ly Vương điện hạ bây giờ đã thay đổi trái tim bên trong rồi.
Bên trong không giống nhau thì tính cách dĩ nhiên sẽ có sự khác biệt".
"Trên đời này còn có chuyện ly kỳ hoang đường như vậy sao? Như vậy Hoàng thượng và Quý phi nương nương chắc không biết đâu nhỉ?"
Vân Sơ nâng cằm, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc không gì sánh được.
"Chắc là không biết đâu, bằng không sao có thể mặc cho một người như vậy ở trong cung được".
Mộc Vân Cẩm nhận lấy quạt tròn mà Vân Tấn đưa tới, phe phẩy quạt.
"Chủ tử vừa nói Ly vương điện hạ đã đổi tim, cái này chẳng phải là yêu quái sao?"
Vân Sơ mới chỉ thấy qua chuyện yêu ma quỷ quái ở trong sách ảnh, trong mắt Vân Sơ, Thẩm Ngọc Thư chính là một dạng tồn tại của yêu quái.
"Cũng không phải, có lẽ là do ông trời thương cảm cho kiếp trước của Ly Vương nên mới cho phép Ly Vương sống lại một đời khác".
Mộc Vân Cẩm dứt lời, ánh mắt có chút có chút thất thần.
Nàng nhìn về phía hồ nước ở ngoài viện, trên hồ nước xanh biếc dạt dào là những đóa sen đang tranh nhau khoe sắc.
Ở kiếp trước, một khắc trước khi giông bão ập đến, nàng cũng kịp nhảy tới thế giới này.
"Thương cảm cho kiếp trước?"
Mặc dù Vân Sơ hơi sợ chuyện Thẩm Ngọc Thư đổi hồn, nhưng vẫn không nén nổi tò mò.
"Đúng là như thế.
Theo lời người đó, kiếp trước Ly Vương điện hạ chỉ là một đứa con sinh ra trong gia đình bình thường, nhưng chỉ mới tám tuổi, mẫu thân bị Hoàng thượng xuất cung tuần hành nhìn trúng mà phải chịu cảnh cửa nát nhà tan".
Mộc Vân Cẩm chọn cách tin vào những gì người đó nói.
Trong mắt của Quỷ Mị mang theo nỗi thù hận, thù hận khi phải mất đi người mình yêu, mà nỗi hận đối với kẻ thù thì không thể nào giả vờ được.
Huống chi, Quỷ Mị cũng không tổn thương đến nàng một chút nào, lại thêm thái độ của Thẩm Diệu Thần, nếu quả thật người nọ có ý đồ gây rối, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho người đó rời đi.
"Cửa nát nhà tan? Kiếp trước Ly Vương điện hạ thật là đáng thương".
Vân Sơ nhìn bốn phía, sợ rằng xung quanh có kẻ nghe lén đang ẩn núp.
"Ừm, thật đáng thương.
Hoàng thượng có thân phận gì, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc phi tần trong hậu cung của mình có chồng có con ở ngoài kia, cho nên đã hạ lệnh sai người tàn nhẫn sát hại chồng của người phụ nữ ấy, rồi trói tay đứa trẻ tám tuổi đó lại, một đầu dây thừng thì buộc ở chân sau con ngựa, để con ngựa kéo lê đứa trẻ ấy tới bên hồ, khiến nó chết đuối ở trong nước hồ lạnh thấu xương vào cái đêm đông tuyết đổ ấy".
Lúc Mộc Vân Cẩm dứt lời, trong viện bỗng nhiên lâm vào một bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Vài chiếc lá theo gió mà phất phơ bay xuống, một chiếc vừa hay rơi vào lòng bàn tay đang đưa ra của Mộc Vân Cẩm.
Nàng cúi đầu nhìn chiếc lá đỏ như lửa này, lẳng lặng nhìn chăm chú một lúc lâu, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Vân Sơ cùng Vân Tấn cũng khó tránh khỏi thổn thức một phen.
Trong cung xưa nay luôn tồn tại những chuyện tàn bạo đẫm máu, rất nhiều việc bẩn thỉu đều ẩn sâu trong bóng tối, không thấy ánh mặt trời.
"Thảo nào nô tỳ nghe được mấy lời đồn, rằng Ly Vương điện hạ từ nhỏ đã không thích tới gần Hoàng thượng, cho dù Hoàng thượng có sủng ái thế nào điện hạ cũng không vì thế mà cảm động.
Ly Vương điện hạ còn chưa tới tuổi phân đất phong hầu nhưng Hoàng thượng đã sớm phong làm Ly Vương, lại còn tìm ở ngoài cung một phủ đệ cực tốt để làm nơi ở cho điện hạ, hao phí rất nhiều tâm tư".
Vân Sơ nói hết những tin tức mình nghe được cho Mộc Vân Cẩm.
Dường như Vân Sơ đã hiểu tại sao Ly Vương điện hạ không chịu ở trong phủ đệ mà Hoàng thượng thân phong, cứ nhất quyết nương nhờ Thần Vương phủ không rời.
"Ly Vương điện hạ tới để báo thù sao? Trước đây nô tỳ luôn cảm thấy Ly Vương điện hạ và Vương gia không hòa thuận, có lẽ xuất phát từ chuyện mà chủ tử vừa mới nói".
"Vì sao em lại nói thế?"
Mộc Vân Cẩm vứt lá cây trong