"Bây giờ làm sao ạ? Chủ tử đổi ý rồi sao?"
Vân Sơ tiếp nhận quạt tròn từ tay Mộc Vân Cẩm, cùng đặt nó và quạt của mình lên một bên ghế.
Gió mạnh nổi lên, cuồn cuộn thổi bay đám lá khô trên mặt đất quay cuồng trong không trung, cát bụi chợt bay mù mịt làm cay mắt người.
Mộc Vân Cẩm đứng ở đất trống trong viện, ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen đang ùn ùn kéo tới.
Tiếng nói của nàng kèm theo tiếng mưa rơi trên đất tiêu tán ở trong gió.
"Nếu như Vương gia có thể từ bỏ hết trắc phi trong phủ, ta có thể suy nghĩ lại..."
Lúc Thẩm Diệu Thần thi triển khinh công trở về, bên tai ngoài tiếng gió gào thét và mưa rơi ra còn có cả mấy câu nói ý vị sâu xa của Mộc Vân Cẩm.
Thời gian dần trôi qua, trời bắt đầu chuyển lạnh, giữa hè trong lúc vô tình đã trôi qua lặng lẽ.
Lúc Mộc Vân Cẩm còn đang sầu lo liệu Hoàng thượng có truy cứu chuyện Bạch Nguyệt Di trúng độc không thì Thẩm Diệu Thần đã mang đến cho nàng một tin tức không tệ.
Thẩm Ngọc Thư ở trước mặt Hoàng thượng và Quý phi nương nương chủ động thừa nhận chuyện hạ độc mưu hại Bạch Nguyệt Di, giá họa cho nàng.
Có điều việc này vẫn chưa lộ ra ngoài, cho nên các đại thân và các ngôn quan (1) không biết tới việc này.
(1) ngôn quan: đại khái là những người chịu trách nhiệm giúp Hoàng đế sửa điều lỗi, chữa điều lầm, biểu dương điều thiện.
Bên cạnh đó những vị quan này còn giúp Vua giám sát các quan viên, hặc tội những ai tham nhũng, lạm quyền, phạm luật...
Hoàng thượng nể tình Thẩm Ngọc Thư tuổi còn nhỏ quá, lại thêm Quý phi nương nương đã cầu xin thương tình nên lựa chọn cách nhân nhượng cho khỏi phiền, còn ban thưởng cho Bạch Nguyệt Di nhiều dược liệu quý báu, để cho nàng ta ở trong phủ điều dưỡng thân thể, coi như là bỏ qua quá khứ.
...
Hoa viên phía sau Vương phủ là cảnh cây cối trù phú, những đóa hoa càng thêm phần quyến rũ xinh đẹp dưới nắng ban mai, cái mát mẻ ngày thu từ lâu đã đi vào lòng người.
"Mấy ngày nay tẩu tẩu đều trốn ở trong Yêu Nguyệt Cư đóng cửa không ra, chắc hẳn kỹ năng vẽ đã tiến bộ rất nhiều rồi".
Thẩm Ngọc Thư đi tới, trên mặt mang theo ý cười, không còn mang khí chất âm lệ hận thù từ trong xương tủy như xưa nữa mà còn có vẻ đẹp đẽ hoạt bát như đúng tuổi của hắn.
Vốn dĩ Mộc Vân Cẩm tự nhận bản thân không có tài hội họa, dù cho Vương gia có mời họa sĩ giỏi nhất hoàng cung tới phủ thì kỹ năng vẽ của nàng cũng rất khó mà tiến bộ.
Chính là bùn nhão không dính lên tường được, đây là đánh giá khách quan chân thật nhất của Mộc Vân Cẩm đối với kỹ năng vẽ của mình.
Mộc Vân Cẩm ho nhẹ vài tiếng, nét mặt mang theo vài phần xấu hổ khó tả.
"Ừm...Ly Vương điện hạ trông có vẻ hào hứng nhỉ? Ta chỉ là tới hoa viên giải sầu một chút mà cũng có thể gặp được Ly Vương điện hạ".
"Tẩu tẩu nói phải, mới sáng sớm, sợ không phải là do tẩu tẩu lười biếng nên mới tới hoa viên đó chứ! Dù sao thì họa sĩ mà nhị ca đặc biệt cất công tìm kiếm vì tẩu tẩu cũng sắp vào phủ rồi".
"Cái gì? Không phải họa sĩ ở trong cung mỗi ngày đều tới phủ dạy vẽ sao? Nghe khẩu khí của Ly Vương điện hạ thì Vương gia lại đổi họa sĩ mới rồi sao?"
"Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà sau khi tẩu tẩu cho tất cả những họa sĩ giỏi trong cung đều được thưởng thức qua...kỹ năng vẽ động lòng người, nhị ca đã quyết định mở một con đường khác, đặc biệt vì tẩu tẩu tìm một họa sĩ khác tới dạy tẩu tẩu vẽ".
"Phiền Vương gia hao tâm tổn trí vì ta rồi".
Nói xong, Mộc Vân Cẩm đột nhiên cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Vẽ tranh nàng không có thiên phú, học thế nào cũng đều vô dụng.
Vân Sơ ở một bên mím môi cười cười.
Họa sĩ trong cung mà Vương gia mời tới cũng coi như là dốc lòng dốc dạ ra truyền dạy rồi, thế nhưng chủ tử nhà mình lại không có thiên phú đó.
Mộc Vân Cẩm liếc nhìn Vân Sơ, Vân Sơ lập tức nén cười im lặng.
"Đa tạ Ly Vương điện hạ đã giải quyết chuyện Bạch trắc phi trúng độc, bằng không nếu để Hoàng thượng triệu kiến thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa".
"Tẩu tẩu lo lắng quá mức rồi.
Họa do ta gây ra thì tự ta sẽ giải quyết, sẽ không làm liên lụy tới tẩu tẩu".
Thẩm Ngọc Thư nói năng vô cùng thành khẩn, không còn cái vẻ hoành hành ngang ngược như thường ngày nữa, như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
"Khoảng thời gian này Ly Vương điện hạ thay đổi nhiều quá, sao không trêu chọc ta giống như trước đây vậy? Còn nói từng gặp ta ở một nơi đầy hoa bướm như Túy Tiên Lâu nữa.
"Tẩu tẩu cứ nói đùa, tẩu tẩu cứ coi như trước đây là do ta không hiểu chuyện, mong tẩu tẩu tha thứ cho".
Khuôn mặt của Thẩm Ngọc Thư nhất thời nóng lên.
Đi qua khoảng thời gian bị thù hận che mờ hai mắt, chợt nhận ra tất cả những người ở quanh Thẩm Diệu Thần đều bị hắn trêu chọc hãm hại một phen.
Lần này hắn đã ý thức được lỗi lầm của mình, lại biết được người trước mặt là người định mệnh mà quốc sư đã nói, Thẩm Ngọc Thư thấy mình không thể đối nghịch được với trời.
"Mấy ngày trước quốc sư tới trong phủ tìm nhị ca nghị sự, ta có nghe được vài câu.
Liệu tẩu tẩu có vì tiếp nhận năng lực của ta mà..."
Nói đến chỗ này, Thẩm Ngọc Thư thoáng dừng một chút, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Trên mặt vốn dĩ còn treo nụ cười nhạt giờ đây cũng trở nên yên lặng.
"Mà gì...?"
Mộc Vân Cẩm cúi người xuống, những đóa hoa tươi thơm ngào ngạt phả vào trong mũi.
Nàng hơi híp mắt, làm như vô cùng hưởng thụ cảm giác được hương hoa vây quanh.
Thẩm Ngọc Thư nhìn nữ nhân có thể sánh với hoa kia, không đành lòng nói tiếp.
"Ngươi nghĩ rằng ta vì tiếp nhận năng lực vẽ tranh thao túng vận mệnh của ngươi cho nên mới không còn sống được lâu nữa sao?"
"Ừm, mặc dù quốc sư không nói như vậy, nhưng ta cho rằng như thế".
"Vậy ngươi có nghĩ tới việc ta đến với thế giới này là bước ngoặt của mọi chuyện không?"
"Tẩu tẩu nói thế có ý gì?"
Thẩm Ngọc Thư cực kỳ khó hiểu, nhưng không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Mộc Vân Cẩm sớm đã cho hai người Vân Sơ Vân Tấn lui xuống, cho nên lúc này nói năng cũng không cố kỵ gì.
"Ta cũng giống như ngươi.
Ngươi gặp tai nạn ngoài ý muốn nên hồn xuyên vào cơ thể của Ly Vương điện hạ, còn ta..."
Thẩm Ngọc Thư chẳng bao giờ nghĩ tới bí mật mà bản thân luôn giấu kín lại bị người khác biết được, cho nên lúc này sắc mặt hắn vô cùng khó coi, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi như suối, tim không tự chủ mà đập nhanh, đột nhiên cảm giác như bị đè nén thở không ra hơi.
Mộc Vân Cẩm cong khóe môi, cười thật bình thản, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú người trước mắt.
"Còn ta lại là một linh hồn tới