"Vân Sơ, nghe giọng này không phải của Vân Tấn".
Mộc Vân Cẩm lộ vẻ nghi hoặc.
Nha hoàn kia dẫn hai người tới đây, nếu người ở bên trong không phải Vân Tấn thì đây chắc chắn là cái bẫy đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Vân Sơ nhíu mày đi vào trong phòng, dưới sự tò mò, Vân Sơ đánh bạo đi tới phía sau bình phong nơi phát ra tiếng nghẹn ngào.
"Chủ tử, người mau tới đây nhìn xem".
Một màn trước mắt khiến Vân Sơ cả kinh, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc Mộc Vân Cẩm cảnh giác đi tới phía sau bình phong, phát hiện ở đó có một nữ tử không khác nàng là bao đang bị trói ở trên cột trụ bên giường bằng dây thừng.
"Đây là...chuyện gì?"
"Nô tỳ cũng không hiểu.
Nô tỳ thấy giọng này không phải của Vân tấn nên mới đến xem thế nào, phát hiện ra cô gái này giống chủ tử như đúc".
Trong đầu Mộc Vân Cẩm bắt đầu rối loạn.
Đây là tình huống gì? Cô gái này là ai?
Giữa lúc Mộc Vân Cẩm đang vô cùng nghi hoặc không biết nên làm gì thì ngoài phòng truyền tới một tiếng bước chân dồn dập.
Mộc Vân Cẩm sắc mặt ngưng trọng liếc nhìn nữ tử bị trói ở bên giường, liếc mắt ý bảo Vân Sơ cởi trói cho cô gái đó.
Bây giờ ở trước mặt nàng là một người có dung mạo giống nàng như đúc, nàng không muốn cứu cũng phải cứu, nếu không...!lỡ như xảy ra chuyện gì thì có muốn thanh minh cũng không được.
Mộc Vân Cẩm vẫn chưa bảo Vân Sơ tháo miếng vải bố trong miệng cô gái kia ra.
Dưới tình huống không xác định đây là bạn hay thù, nàng không thể mạo hiểm được.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mộc Vân Cẩm cùng Vân Sơ tự tay đưa cô gái kia trốn ở phía sau ván cửa, từ từ đợi người ngoài phòng đến gần.
"Tiểu nương tử? Tiểu nương tử?"
Một giọng nam âm nhu vang lên ở phía cửa, trong giọng nói xen lẫn vẻ vội vã.
Tiểu nương tử? Đang gọi ai thế?
Liệu không phải là cô gái vừa nãy đó chứ?
Mộc Vân Cẩm đồng thời liếc nhìn cô gái kia.
Nam nhân đó tới tìm cô ta sao?
Cô gái được cứu như kiểu ánh mắt Mộc Vân Cẩm, cô ta liên tục lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và bối rối vô tận.
Ba người ngừng thở, Mộc Vân Cẩm cẩn thận từng li từng tí lấy ra phấn độc mà Vân Tấn cho từ cái túi ở bên hông, rồi lại lấy ba viên giải dược đan đưa cho Vân Sơ và cô gái kia.
"Nếu như ngươi cam đoan sẽ không kêu gào lung tung thì ta sẽ tháo vải khỏi miệng ngươi".
Mộc Vân Cẩm nhìn nữ tử giống y hệt mình, cảnh cáo một câu.
Từ sau khi tới thế giới này, trải qua rất nhiều đau khổ đã khiến nàng hiểu một điều, nàng không thể tùy tiện tin tưởng người ngoài, bằng không bản thân chết lúc nào, ra làm sao cũng không biết được.
Cô gái kia nghe vậy thì nghe lời gật đầu, trên mặt lộ vẻ hốt hoảng nhưng đã hòa hoãn không ít.
Vân Sơ một tay chắp sau lưng, một tay tháo miếng vải bố trong miệng cô gái kia, ở trong thế chuẩn bị đánh ngất cô ta bất cứ lúc nào.
"Chủ tử cứ gọi nô tỳ là Hạ Thiền, đợi nguy hiểm qua đi nô tỳ sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho người".
Hạ Thiền thầm ghé vào bên tai Mộc Vân Cẩm, nói tên thật cho nàng biết.
Không biết tại sao mà Hạ Thiền có một sự tin tưởng khó giải thích được đối với Mộc Vân Cẩm.
Nam tử kia càng tới gần, Mộc Vân Cẩm nắm chặt phấn độc ở trong tay, chỉ đợi người đó vào là sẽ tung phấn độc ra.
"Ôi!"
Nam tử kia như đang tìm ai đó, cho nên vẫn chưa để ý đến cánh cửa, bị vướng chân ngã nhào đến trước mặt ba người Mộc Vân Cẩm.
Đối mặt với tình huống đột ngột, Mộc Vân Cẩm cũng sững sờ ngay tại chỗ, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Phương thức lên sàn này thật sự quá tuyệt vời...
Nam tử bất chấp đau đớn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ba đôi chân ở trước mặt, lập tức cười xấu xa ôm lấy chân Hạ Thiền, dọa cho cô ta sợ hãi không khống chế được mà hét ầm lên.
Vân Sơ lập tức bịt miệng Hạ Thiền lại.
Lúc Vân Sơ chuẩn bị đạp nam tử văng ra ngoài thì gã bỗng nhiên đổi hướng, sống chết ôm lấy chân Vân Sơ, dáng vẻ thô bỉ khiến người ta nhìn mà buồn nôn.
Vân Sơ chán ghét không gì sánh được đạp mạnh vào mặt gã, dấu chân in hằn trên mặt nam tử.
Ai ngờ gã ta lại không vui, tức giận nổi trận lôi đình, lớn tiếng trách cứ một câu: "Các ngươi bị mù sao? Không biết bản thái tử là ai sao? Hay là chê mình sống lâu quá rồi?!"
Mộc Vân Cẩm nghe nam tử nói như vậy, trong lòng chợt lộp bộp một phe.
Người trước mặt là Thái tử điện hạ sao?
Mộc Vân Cẩm mặc kệ gã có phải Thái tử điện hạ hay không, trong túi nàng đang cất giữ các loại đan dược kỳ quái mà Vân Tấn cho lúc trước, nàng nhớ rõ trong đó có một loại là độc đan "vong ưu".
Loại độc đan này có thể khiến người sử dụng quên đi tất cả các ký ức trước khi uống.
Cùng lắm thì đánh xong nàng sẽ cho gã uống độc đan, gã biết được mới là lạ.
Thấy Mộc Vân Cẩm như đã có dự định, nam tử tự xưng Thái tử chợt cảm thấy không ổn, vô thức buông lỏng tay đang ôm lấy chân Vân Sơ ra, lập tức bò dậy khỏi đất, xoay người muốn chạy khỏi nơi đây.
Mộc Vân Cẩm sao có thể buông tha cho gã dễ dàng như thế.
Nếu gã tự xưng là Thái tử điện hạ mà luôn làm ra những chuyện bỉ ổi thì coi như nàng sẽ thay Hoàng hậu dạy dỗ gã một trận.
"Vân Sơ, em đánh chết cho ta! Lúc ta chưa xuất giá thì đi tung tin đồn bịa đặt làm bẩn thanh danh của ta, bây giờ ta đã làm vợ người khác hắn vẫn còn dám tơ tưởng, rất đáng đánh!"
"Các ngươi dám! Ta là đương kim Thái tử Thẩm Tòng Đình đó!"
Thẩm Tòng Đình nín một bụng lửa giận.
Rõ ràng nữ nhân kia đã hứa hẹn sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng rồi, đây là sắp xếp thỏa đáng mà cô ta nói sao?
"Ta không quan tâm ngươi có phải Thái tử điện hạ không.
Ngươi ở phủ trưởng Công chúa có ý đồ bất chính với tân khách, chuyện này nếu truyền tới trong tai trưởng Công chúa, chỉ sợ ngươi khó mà thoát được".
Mộc Vân Cẩm cười lạnh một tiếng, liếc mắt bảo Vân Sơ mau động thủ, nếu như còn chậm trễ chỉ sợ sẽ có hộ vệ của gã tìm tới.
Vân Sơ liều lĩnh dùng nắm tay đập lên đầu Thẩm Tòng