Thẩm Diệu Thần hài hước trêu đùa một câu, chọc cho Mộc Vân Cẩm phải trợn mắt trắng.
Tại sao lại nhắc lại chuyện cũ, ai nói mãnh thú đẩy lùi địch nhân là một lão miêu cơ?
Dù cho kỹ năng vẽ của nàng có kém thì tốt xấu gì cũng có đất dụng võ, bằng không chỉ một mình tên áo đen kia thôi nàng và Vân Sơ cũng không thể khỏe mạnh bình an rời khỏi cái tiểu viện đó được.
"Vương gia cam nguyện so sánh bản thân với mãnh thú trong tranh, chẳng phải là đang tự hạ thấp thân phận sao?"
Mộc Vân Cẩm thờ ơ nhìn Thẩm Diệu Thần ở bên cạnh.
Nàng không thích người này suốt ngày nói bóng nói gió ở trước mặt nàng, không ngừng nhắc tới kỹ năng vẽ vụng về của nàng.
"À, bản vương thay nàng cứu nha hoàn, nàng không biết cảm ơn một câu mà còn đánh đồng bản vương với súc sinh kia.
Vương phi đang muốn tức chết bản vương sao?"
Thẩm Diệu Thần nhếch miệng, quả thật là sắp tức đến bật cười rồi, đuôi lông mày như cất giấu vẻ không vui.
Quả nhiên là chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy.
"Vương gia, thiếp đâu có nói không cảm ơn người.
Chỉ là giọng điệu nói chuyện của Vương gia rất giống như đang ép người khác phải cảm ơn vậy".
Mộc Vân Cẩm bĩu môi, trong giọng nói lộ ra chút bất mãn.
"Ồ, bản vương ép nàng cảm ơn lúc nào?"
Thẩm Diệu Thần hơi hất cằm, đường nét khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt Mộc Vân Cẩm.
Nam...nam nhân này thật sự đẹp như tranh vẽ...
Mộc Vân Cẩm chợt nhớ tới Vân Tấn, nói dứt câu liền xách váy bước nhanh ra khỏi phủ trưởng Công chúa.
Thẩm Diệu Thần nhìn theo bóng nàng đã đi xa, khóe miệng hơi nhếch lên, trông hắn như thể rất vui vẻ chịu đựng vậy.
"Cái đồ không có lương tâm.
Bản vương coi như có ân cứu mạng với nàng, mà ngay cả một tiếng cảm ơn nàng cũng không nói được đã chạy mất rồi".
Thẩm Diệu Thần thấp giọng lẩm bẩm, đáy mắt toát lên vẻ cưng chiều.
Ngõ tắt ngoài phủ trưởng Công chúa vô cùng an tĩnh, xe ngựa của Thần Vương phủ lại được làm rất xa hoa tinh xảo nên thu hút sự chú ý của người đi đường.
Dạ Hạo cùng Dạ Minh một trái một phải bảo hộ ở hai bên xe ngựa, bội kiếm trong tay luôn trong trạng thái vận sức chờ sử dụng, không bỏ qua cho bất kỳ kẻ khả nghi nào.
"Vương phi, Vương gia lệnh cho thuộc hạ chờ ở đây.
Vân Tấn cô nương đang ở trong xe ngựa, chỉ là..."
Dạ Hạo do dự một lát, liếc mắt nhìn vào trong xe ngựa, làm như không biết phải nên mở miệng như thế nào.
Mộc Vân Cẩm căng thẳng trong lòng, một loại dự cảm xấu trong nháy mắt dâng lên.
"Chỉ là gì? Chẳng lẽ Vân Tấn đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dạ Hạo gật đầu, "Đúng vậy.
Vân Tấn cô nương bị thương hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ lo rằng liệu cô ấy có còn vấn đề gì nữa không".
"Sao? Đã có chuyện gì xảy ra?", Mộc Vân Cẩm run lên trong lòng, vội vàng vén rèm nhìn vào bên trong.
Lúc Thẩm Diệu Thần đuổi tới đã thấy Mộc Vân Cẩm vẻ mặt lo âu lên xe ngựa.
Hắn liếc nhìn Dạ Hạo ở bên cạnh xe, ý bảo Dạ Hạo tới giải thích nghi hoặc.
"Xin Vương gia thứ tội.
Vân Tấn cô nương vừa rồi ở trên xe vẫn còn rất tốt, không biết tại sao lại đột nhiên ngất đi, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh".
Dạ Hạo kiên trì đáp lời, hai mắt rũ xuống, căn bản không dám đối diện với Thẩm Diệu Thần.
"Đây là thay thiếp cứu Vân Tấn mà Vương gia đã nói sao?"
Rõ ràng Mộc Vân Cẩm đã rõ ràng, chuyện này căn bản không liên quan tới Thẩm Diệu Thần.
Nhưng khi nàng chính mắt thấy Vân Tấn hôn mê bất tỉnh, tình cảm lấn át lý trí, cứ như vậy thốt ra một câu gây tổn thương cho người khác.
Thẩm Diệu Thần cau mày, trên khuôn mặt không biểu tình lóe lên một vẻ không vui rồi rất nhanh đã biến mất.
Chẳng lẽ hắn cứu người còn cứu sai sao?
"Bản vương chỉ lo cứu người, còn về trước khi được cứu cô ta đã xảy ra chuyện gì thì không phải là việc bản vương có thể dự liệu".
"Vừa rồi thiếp đã lỡ lời, mong rằng Vương gia không tính toán".
Lúc này, nỗi lo lắng khó chịu của Mộc Vân Cẩm đã lắng xuống.
Gần đây tâm trạng của nàng dao động hơi nhiều.
Sau khi Mộc Vân Cẩm lên xe ngựa, phản ứng đầu tiên là đặt ngón tay ở mũi Vân Tấn.
May mà vẫn còn hô hấp, nàng lại ghé tai ở ngực Vân Tấn lắng nghe, tiếng tim đập cũng rất có quy luật.
Nàng thở phào một hơi, chỉ cần người còn sống thì tất cả đều dễ nói.
Vân Sơ lo âu đứng ở ngoài xe ngựa.
Khi nhận được ánh mắt của Mộc Vân Cẩm, Vân Sơ cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Thẩm Diệu Thần, chỉ thấy hắn đang đen mặt, như còn chưa hết giận vì hồi nãy Mộc Vân Cẩm cố tình gây sự.
"Vương gia, nô tỳ lo lắng cho thương thế của Vân Tấn, xin Vương gia lên xe ngựa trước.
Nô tỳ hồi phủ sẽ mời đại phu khám cho Vân Tấn".
Thẩm Diệu Thần nhìn Mộc Vân Cẩm.
Nàng một lòng một dạ đặt ở trên người Vân Tấn, hắn nhất thời cảm thấy trong lòng buồn bực không thở nổi.
Đến cùng hắn còn không quan trọng bằng một nha hoàn phục dịch...
Thẩm Diệu Thần không đợi Vân Sơ mở miệng nữa, vung bào nhấc chân lên xe ngựa, lạnh lùng ngồi ở trong xe.
Hắn nhắm chặt hai mắt giả bộ nghỉ ngơi, căn bản không muốn nhìn Mộc Vân Cẩm thêm lần nào nữa.
Xe ngựa chạy thật nhanh về Thần Vương phủ.
Vân Sơ ngồi cùng xa phu, xa phu nhấc roi đánh vào thân ngựa, xe ngựa lao đi vun vút, để lại một làn bụi bặm mù mịt.
Hai người ngồi ở trong xe ngựa một đường không ai nói gì, Mộc Vân Cẩm sắc mặt lo lắng, thường xuyên vén màn nhìn ra ngoài.
Xe ngựa dừng lại trước cửa vương phủ.
Xe ngựa mà An Hiểu Như ngồi đã sớm dừng ở chỗ kia.
An Hiểu Như đứng trước cửa vương phủ nhìn quanh, đợi đến khi thấy xe ngựa của Mộc Vân Cẩm dừng hẳn, nàng ấy liền vội vàng tới nghênh đón.
"Sao trông Vương phi có vẻ gấp gáp vậy? Lúc nãy thiếp hồi phủ trước, Vương gia bảo thiếp sau khi hồi phủ thì lập tức mời Trần đại phu tới ngay, thiếp còn tưởng rằng Vương gia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mộc Vân Cẩm lúc này càng xấu hổ không ngớt, nhưng nghĩ lại, tại sao hắn không biết Vân Tấn hôn mê bất tỉnh mà lại bảo An Hiểu Như sớm trở về mời Trần đại phu?
"Vốn bảo An trắc phi mời Trần đại phu tới trong phủ chẩn bệnh cho nàng, dù sao bản vương cũng lo có ai đấy ở phủ trưởng Công chúa bị kinh sợ, vô ý đau đầu, chẳng phải lại giày vò bản vương thêm vài ngày nữa sao".
Thẩm Diệu Thần nói thế nhưng lại có lý.
Gần đây Mộc Vân Cẩm vẫn trị bệnh theo phương thuốc của Trần đại phu.
Nếu còn chưa tìm được biện pháp trị tận gốc, nàng chỉ có thể chữa khỏi cho thân thể trước rồi sau này tính sau.
Mộc Vân Cẩm vì lòng nghi kỵ của bản thân mà cảm thấy áy náy, nhưng nàng đã từng trải qua cảm giác bị người