Hai vị kia nghe vậy bên miệng hé nụ cười có chút bất thường, Nhã Tịnh chẳng bận tâm lắm.
- Chúng tôi là fans của cô đấy! Không biết có thể hỏi cô vài điều không?
Nhã Tịnh tay vân vê cái chén, nghe thấy hai vị kia nói vậy, tay nàng khẽ run.
Sao lại không run cho được? Khi fans biết bản thân thần tượng xuyên về quá khứ lại đi làm sơn tặc thử hỏi trong nội tâm các người nghĩ gì đây? Nhưng lời nói ra chẳng thể rút lại, run run nàng nhìn qua họ hỏi.
- Vậy hai bác có thể hỏi ạ, cháu nhất định sẽ trả lời haha.
Dù sao nàng chạy cũng chạy không nổi, bị lộ thì bị lộ thôi! So quá khứ và tương lai, thì hiện tại mới là quan trọng nhất.
- Vậy trong bài "Hồng hoa thán" cho chúng tôi hỏi tại sao cô lại lấy khung cảnh bản thân là kỹ nữ thanh lâu?
- Bởi vì hoa hồng là loài hoa đẹp, nhiều gai góc.
Càng ở nơi ít dưỡng chất, lại càng nhiều gai hơn.
Suy cho cùng vẫn bị loài người dẫm đạp mặc cho nàng vẫn luôn cố gắng sống sót.
Đẹp như vậy, biết bao đau lòng chứ? Cuối cùng vẫn là từ bỏ, Hồng hoa thán, bài hát thán lên nỗi đau khổ của phận hồng nhan hẩm hiu.
- Vậy, cô có thể cho chúng ta biết địa chỉ nhà của cô ở đó không? Tại vì trước kia chúng tôi không hề biết chỗ ở của cô, trong giới, đó chính là truyền kỳ mà mọi người đều tò mò!
Nhã Tịnh nghe vậy khẽ cười, cái gì mà truyền kỳ chứ? Đều là họ vẽ ra thôi, trước kia vì không muốn bị làm phiền cô phải vất vả lắm mới kiếm được một chỗ ngoằn ngoèo không hẳn ai cũng theo được mới dám ở đó sống.
- Ngoại ô phía Bắc có một dãy núi, trên núi có biệt thự.
Cháu ở đó sống đấy ạ!
Hai người kia nhìn nhau, trong vài giây lập tức thay đổi thái độ.
"Ồ" hai vị kia nhìn nhau mỉm cười, ngồi xuống chiếc bàn cạnh nàng.
Bác gái rót lấy một ly trà nói.
- Điều thứ tư trong gia quy, ra đường có thể trừ gian diệt ác nhưng tuyệt đối không cướp bóc giết người.
Nhã Tịnh tay uống trà khẽ run, gia quy này hơi quen.
- Điều thứ tám trong gia quy, đối với người ngoài kính cẩn lễ phép, không chửi thề, không văng tục, không đe dọa, không đòi giết.
Tay Nhã Tịnh càng ngày càng run lớn hơn, đây, là, nàng, mơ.
Mơ thôi đúng không?
- Thế nào? Mới chưa lâu không gặp, vậy mà quên chúng ta rồi sao? Gia quy điều thứ nhất.
Lời mẹ nói luôn đúng, nếu có sai thì là do người khác sai! Quên rồi sao? Nhã Tịnh?
Thấy nàng run cầm cập, Kiều Minh Ngọc khẽ cười.
Nhã Tịnh đập bàn muốn bỏ chạy, lập tức bị mẹ cô kéo lại.
- Ay yo, đúng là con gái lớn rồi nhỉ? Nhận ra bố mẹ liền muốn bỏ chạy? Sao rồi? Bố mẹ làm con không vui sao? Hay làm gì trái với lương tâm, trái với lòng, trái với chúng ta rồi?
Nhã Tịnh nuốt nước bọt, đôi chân đã bao ngày không biết run sợ của nàng bỗng dưng mềm nhũn tới lạ thường.
Quỳ xuống nền gạch lạnh lẽo, Nhã Tịnh hai hàng nước mắt lăn dài.
Nội quy nhà nàng, ngoài ba người ra chẳng có lấy người thứ tư biết được.
Dấu hiệu nhận biết người nhà chính là gia quy, cứ ngỡ gặp được đồng hương thôi.
Đây không những là đồng hương, còn là người nhà của nàng.
- Mẫu thân đại nhân, momi à! Đã lâu không gặp, ha, haha, hahaha.
Nàng nên cười hay khóc đây? Gia quy của nhà nàng, nàng phạm không ít đâu.
Lúc này A Hoa ở bên ngoài còn gọi vọng vào.
- Đại đương gia, bên ngoài có thần bài mới nổi muốn so tài đấu bài với người, người có chấp nhận kiêu chiến không ạ?
Trời đất thiên địa quỷ thần ơi, làm ơn ai đó hãy cho sét đánh chết nàng tại đây cũng được.
Cảm nhận không khí bỗng chốc lạnh lẽo đi, tâm nàng cũng lạnh lẽo hơn nhiều.
- A Hoa, ngươi nói linh tinh gì vậy, cờ bạc gì chứ! Ta là