Tháo mạn che mặt, có những người may mắn gặp qua nàng năm năm trước đều kinh ngạc không thôi.
- Đây không phải là Hoàng hậu Lang quốc sao? Năm năm trước ta từng gặp người rồi!
- Chắc không phải đâu, Hoàng hậu Lang quốc không phải là đang ở cạnh Lang vương hay sao?
- Sao lại có thể giống nhau như vậy? Không phải là tỷ muội song sinh đấy chứ?
Tiếng bàn tán của những kẻ biết nàng vang lên, kéo theo không ít bát quái.
- Chuyện này là sao?
Ai nấy đều nhìn qua nhau, sau đó lại lén nhìn biểu cảm của Lang Minh Triết.
Lúc này, Nhã Tịnh mới nở nụ cười.
- Hôm nay, hân hạnh cho ta được bái kiến chư vị từ các nước tới đây! Ta tự giới thiệu, ta là Khánh Chi công chúa! Đại công chúa Khánh quốc, hôm nay có gì tiếp đãi không chu đáo, mong các vị bỏ quá cho.
Lang Minh Triết ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm nàng, Nhã Tịnh vẫn không quan tâm lắm.
Dù sao, với nàng một kẻ không nhận ra mình thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Rất nhiều sứ thần tò mò, chung quy không thấy động tĩnh gì nên cũng chẳng dám ho he.
Nhã Tịnh sau khi giới thiệu xong liền lên ngựa đường hoàng cùng quân lính duyệt binh, sau đó liền cùng binh lính rời đi trong tiếc nuối của không ít người.
Khánh Vương nhìn qua Lang Minh Triết tay đã chảy máu nhưng chính hắn còn chẳng quan tâm mới hài lòng đôi chút, bên cạnh là đám hầu cận đang cố gắng cầm máu cho hẳn.
Lang Minh Triết sau khi thấy khuất bóng nàng, vội đứng lên hành lễ với Khánh vương.
- Mong Khánh Vương thứ tội, trẫm có việc cần phải rời đi trước!
Phụ thân nàng như biết được hắn đi đâu, liền mỉm cười mà nói.
- Được, vậy Lang vương có việc trẫm cũng không tiện giữ người!
Lang Minh Triết vừa nghe xong, vội hành lễ với phụ thân nàng rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng Lang Minh Triết, lão chỉ mỉm cười vuốt lấy bộ râu của mình.
Đúng là, người trẻ hay nóng vội! Có tuổi rồi cũng chẳng hơn là bao.
- Các ngươi có thấy Khánh Chi công chúa ở đâu không?
Lang Minh Triết thấy một đám binh lính đi tuần, trong lòng nóng nảy kéo một tên lại hỏi.
Binh lính kia vừa nghe xong câu hỏi, trong lòng đang cố gắng vùng vẫy không biết có nên nói sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ Hoàng thượng giao đã ở trong phòng mở sòng bài với đám nô tài hay không.
- Bẩm Lang vương, thần đã thấy công chúa sau khi hoàn thành nghi lễ xong đã tới Ngự Thư Phòng rồi ạ! Bình thường nếu công chúa tới đó sẽ không cho ai làm phiền!
Lang Minh Triết nghe vậy liền vội vã rời đi, tên lính kia không hiểu lại gần huynh đệ của mình hỏi.
- Sao ngươi lại nói dối Lang vương? Nếu bị phát hiện thì sao?
Chỉ thấy người lính kia mỉm cười tay cầm túi bạc.
- Chắc vì ngươi mới giao ca nên không biết, công chúa cho chúng ta bạc và dặn dò nếu bất cứ người của Lang quốc nào hỏi người ở đâu cứ nói ngược lại là được! Nói càng xa càng tốt! Nếu càng xa tới trình báo, nếu báo danh Công chúa biết là đúng ngươi sẽ được thưởng thêm đấy!
Vừa nghe như vậy, mắt tên lính còn lại cũng sáng lên.
Thì ra kiếm bạc lại không hề khó như vậy! Một đồn trăm, trăm đồn mười! Cứ đà này, dù Lang Minh Triết có ở trong cung này cả năm cũng khó mà gặp được nàng!
Lang Minh Triết sau khi tới thư phòng, quả nhiên bị chặn lại.
- Mong Lang vương thứ lỗi, đây là Thư phòng của Khánh quốc! Người không phận sự, miễn vào!
Nhìn hai tên lính canh trước mắt, nếu là lúc trước hắn đã đá hai tên kia đi mà xông vào rồi! Nhưng bây giờ hắn không phải! Đành lặng lẽ rời đi, Lang Minh Triết chọn cách đứng bên ngoài chờ nàng.
Qua một canh giờ, Lang Minh Triết liền biết bản thân bị lừa rồi! Nhã Tịnh nàng, trước giờ sẽ không bao giờ chú tâm an tĩnh đọc sách hết một canh giờ, chưa tính lần duy nhất nàng ngoan ngoãn đọc sách hết gần một canh giờ là khi nàng tìm hiểu về độc được! Nhưng vẫn không quá một canh giờ!
Lang Minh Triết tức giận, hắn xoay người rời đi! Trong lòng vẫn là không phục! Nhưng, sắc trời mau tối! Lang Minh Triết cuối cùng vẫn phải rời cung trở về nơi hắn được sắp xếp! Một phần, bởi hắn cũng vẫn còn chuyện khác!
- Hoàng thượng!
Như Ý nhìn Lang Minh