"Đâu phải là ta không yêu nàng?"
Nhã Tịnh tỉnh lại trong cơn mơ, hôm nay trời mưa phùn.
Đông lạnh tới rồi, đem lớp áo khoác bọc lấy thân thể lạnh lẽo.
Nhã Tịnh nhìn ra ngoài thềm tuyết rơi, cũng nhìn qua cành hoa trước cửa.
Không biết ai đã sớm để nhánh thủy tiên này ở đây, dưới đông buốt giá chẳng một lời nhắn.
Cơn mơ đeo bám nàng suốt bao lâu nay, khiến nàng phải đắn đo rất nhiều.
Nhưng, ngày tới vẫn tới.
Sáng hôm sau, nàng phải tỉnh từ sớm cùng mọi người chuẩn bị cho yến tiệc.
Lang Minh Triết cùng "Hoàng hậu" của hắn tiến vào hoàng cung.
Nơi đây xa hoa lại tráng lệ, đúng là một đất nước phồn hoa!
Lang Minh Triết nào biết, nơi lầu cao luôn có một ánh mắt dõi theo hắn.
A Hoa bước tới nhẹ nói.
- Tới giờ rồi, người phải chuẩn bị đi thôi!
Nàng nhìn qua A Hoa gật nhẹ đầu, đúng là nên rời đi rồi!
Khi sứ thần cùng các vương tôn quý tộc các nước ngồi vào chỗ, từng tiết mục mở màn đều bắt đầu diễn ra!
Sau khi kết thúc mở màn, phụ thân nàng mới bắt đầu lên tiếng.
- Hôm nay mời chư vị tới đây, ngoài việc gắn kết thêm tình hữu nghị giữa các nước, ta cũng muốn giới thiệu với mọi người ái nữ ta mới thu nhận! Nàng sẽ là Công chúa duy nhất ở Khánh quốc chúng ta, ái nữ có danh hiệu Tịnh Tịnh công chúa!
Sau khi lời phụ thân nàng nói xong, Nhã Tịnh một thân hồng y tiến vào.
Hoa mẫu đơn trên trán nở rộ, dưới chân lắc vẫn đung đưa reo vang theo từng chân nàng bước.
Bởi vì thân thể có quá nhiều vết sẹo, Nhã Tịnh chỉ có thể chọn một bộ đồ liền thân nhưng bó sát cơ thể để lộ ra đường cong cùng chiếc eo mê người.
- Tiếp theo sẽ là tiết mục của Tiểu Tịnh, mời chư vị cùng thưởng thức!
Khánh Vương vừa dứt lời tiến khèn cũng vang lên, một điệu múa vừa câu hồn vừa ma mị bắt đầu diễn ra.
Nhã Tịnh tay khẽ phất dải lụa bay cùng gió, ánh mắt phiêu du xa xăm, như đang nhìn, như đang ngóng lại như đang trông một người từ cõi hư vô.
" Đâu phải là ta không yêu nàng!"
"Cũng chẳng phải là ta không yêu chàng!"
Vạn dặm trường thành, ngàn dặm cách xa.
Ánh trăng sáng tỏ, lại chẳng thể tỏ lòng cùng nhau.
Như bông hoa e ấp chờ nắng mai để nở, nhưng cuối cùng lại bị ngắt đi.
Chẳng kịp mở lời, cung chẳng thể tỏ tường.
Trên lầu cao, vẫn luôn có ánh mắt một người dõi theo một người, nơi đêm tối vẫn luôn có một người chú ý một người.
Lặng ngắm một người vẫn luôn tìm mình, lặng ngắm thế gian thay đổi, lặng ngắm người đổi thay!
Nhấc chân, nàng dùng khinh công lộn một vòng trên không, như tiên nữ giáng trần.
Nhưng khi nhìn thấy người kia, ánh mắt không nhịn được mà bi thương.
Giống như bao lần nàng nằm trong mơ, nhìn thấy viễn cảnh hoa nở nắng về, người đó bước tới khoác lên nàng một lớp y sa nhẹ nhàng cười nói.
- Đã lâu không gặp!
Hay khi nàng đi đêm, khi trở lại nơi đó vẫn luôn có một ánh đèn thắp lên vì nàng.
- Nàng về rồi à?
Từng chút quen thuộc, giờ bỗng dưng thật xa lạ.
Nhìn gương mặt thân quen kia, Nhã Tịnh trong lòng cảm thấy thật xa lạ.
Từ ánh mắt, tới cả bàn tay nàng từng nắm không biết bao lần!
Cuối cùng cũng biểu diễn xong tiết mục, tiếng nhạc dừng lại không biết đã khiến bao người tiếc nuối.
Có người thậm chí còn chưa thể hoàn hồn khi chấm dứt điệu nhạc.
Ngay cả Lang Minh Triết cũng vậy, ánh mắt vẫn luôn dính chặt bóng dáng kia.
Thật quen thuộc!
Nhìn thấy người bên dưới như vậy, phụ thân nàng rất hài lòng.
Mỉm cười phất tay cho nô tì đi rót rượu, đứng lên mời mọi người.
- Ái nữ của ta múa rất đẹp phải không? Sau khi kết thúc bữa tiệc rượu, ta đành mời mọi người tiến tới bãi luyện tập của chúng ta! Xem thử ái nữ còn có thể khiến mọi người kinh ngạc hơn!
Nhóm sứ thần liền nhìn qua nhau, quả thực đúng là khiến mọi người mong chờ! Chưa kể tới, không biết lúc đó có thể chứng kiến dung nhan của nàng hay không!
Khánh Vương nhìn qua Lang Minh Triết vẫn luôn trầm ngâm nhếch môi cười, chưa kịp tìm hiểu gì nhau, đứa con rể kia đã vào danh sách đen của ông rồi!
- Lang vương, ta nghe người trẻ tuổi đã lên chức Vương hẳn gặp phải nhiều khó khăn lắm! Hậu cung cũng chỉ có hai người, trống vắng như vậy sao không nạp thêm?
Lang Minh Triết bất ngờ được quan tâm, có chút bối rối nhưng rất mau trấn tĩnh nở nụ cười.
- Đạ tạ Khánh vương quan tâm, ta tuổi nhỏ nên chỉ chăm chú vào việc nước, chuyện