Trời lại đổ mưa, may mắn mùa thu năm nay mưa thuận gió hòa.
Không xảy ra bão lũ ngập lụt sâu, hệ thống trị thủy vận hành tốt.
Người dân không thiệt hại nặng nề, quan liêu đã xử lý tốt.
Nhã Tịnh đã chờ, chờ một người rất lâu rồi.
Nhìn chim trên trời, nhìn cá dưới hồ sâu.
Rất lâu, người đó vẫn chưa tới.
- Con đang chờ ai sao?
Thấy nàng đang cho cá ăn, mẫu hậu nhẹ bước tới hỏi.
Nhã Tịnh chỉ nở nụ cười, thu tay đang cho cá ăn.
- Con không chờ ai, chỉ chờ một câu trả lời.
Cũng chỉ chờ vậy thôi!
- Sau khi nhận được câu trả lời, con muốn thế nào?
- Có lẽ, còn chờ trời định vậy!
- Mẫu thân!
Nàng vừa nói xong, giọng nói non nớt lại vang lên.
Tiểu Bảo đang chạy tới, thấy ngoại tổ mẫu đang ở đó liền cúi đầu hành lễ.
- Thật ngại quá, hài nhi phải tới thư phòng tiếp tục học với sư phụ rồi! Hài nhi xin phép ngoại tổ mẫu, mẫu thân!
Nhã Tịnh nhìn hài nhi mình bỏ chạy, lòng nàng rất tò mò nhìn mẫu thân.
- Rốt cuộc người đã làm gì vậy?
Hoàng hậu nhìn nàng, ánh mắt đầy trìu mến chứa đựng nụ cười dịu dàng.
- Dạy những thứ nam hài tại nơi đây nên học!
Tiểu Bảo sau khi tới Hoàng cung phồn hoa này rốt cuộc cũng đã hiểu rõ lời mẫu thân nói, nơi này vô cùng đáng sợ! Cái gì mà con cháu hoàng thất chứ, tiểu Bảo đã ăn đủ rồi! Sớm chẳng thể ngủ tới trưa, mỗi ngày hết học tứ thư ngũ kinh, lại học võ công! Không được ăn mỗi món quá ba lần, không được lăn lê nghịch bẩn! Tiểu Bảo chợt nhớ những ngày cùng Diễm An tỷ xây nhà bùn sau núi, cùng Ý Hiên thúc cùng nhau dạo chơi nơi phố lớn mua những món đồ xinh đẹp.
Chưa hết, ngoại tổ mẫu mỗi ngày vì luyện khinh công cho Tiểu Bảo liền treo tiểu Bảo một canh giờ! Sau khi thả xuống liền cho người bắt tiểu Bảo chạy quanh ngự hoa viên.
Tiểu bảo vì vậy mỗi lần nhìn thấy Ngoại tổ mẫu liền hận không thể lắp thêm thứ gì đó tại chân để chạy nhanh hơn!
Nhìn bóng tiểu Bảo khuất sau bức tường nhanh chóng, Nhã Tịnh thu hồi lại ánh mắt.
- Tịnh nhi, ta không nghĩ sẽ mãi để con không thuộc về nơi nào như này! Quốc gia đại sự, vốn rất rắc rối! Ta thấy, so với Lang vương, tiểu tử Dạ Nguyệt Tu Kiệt hay Tư Đồ thái tử đối với con cũng không tệ! Hay là...
- Mẫu thân, con tuy không còn quá nhiều lo lắng nhưng là.
Người hiểu con mà, khi yêu ai vẫn luôn chỉ yêu một người, rất khó để yêu thêm ai! Suy cho cùng, con có thể từ bỏ mối tình cảm ấy! Nhưng để tiến thêm bước nữa, con không mong phu quân tương lai sẽ vì trong lòng con vẫn còn vấn vương mà tổn thương! Chờ sau khi có được câu trả lời, ngay cả một tia hi vọng cũng sẽ không còn nữa, ngày hôm đó, hài nhi sẽ mặc lên mình giá y xinh đẹp! Sẽ làm tân nương đẹp nhất, đẹp nhất thế giới!
Nghe nàng nói như vậy, mẫu thân cũng chỉ có thể thở dài.
Nàng từng ngụ tại ngà tranh đơn sơ, sứt đầu mẻ trán gây dựng sự nghiệp! Từng chống trọi bệnh tật một mình, từng lo cho hài nhi chút một, chẳng bận tâm thân thể bị thương.
Từng mạnh mẽ nhảy vực, cũng từng ngây ngốc đợi chờ! Tất cả, tất cả vì gì chứ? Nàng không biết, vì tình si chờ đợi một người đi?
Một kiếm đâm, chẳng chút lo lắng! Nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ chuẩn bị loại thuốc tốt nhất, cho người của hắn đem tới.
Nói chẳng bận tâm, cuối cùng vẫn ở một nơi lặng lẽ nhìn ngắm.
Chỉ là người không cho ta câu trả lời, vậy thì vĩnh viễn chúng ta chỉ là đường song song! Dù gặp nhau, cuối cùng vẫn không thể chạm tới! Chàng là cầm sắt, ta chỉ là lưu ly dễ vỡ!
Tiếng đàn vang vọng nơi cố cung, tâm sự gửi tới gió vào mây ngàn! Cuối cùng, vẫn chẳng ai thấu, tỳ bà kia chỉ có thể lặng lẽ hát lên khúc nhạc.
Nơi cố cung xa lạ, lạnh vắng chẳng còn ai.
Lang vương vẫn đang lo lắng công vụ, mặc cho mùi thuốc vẫn nồng nặc khắp phòng.
- Hoàng thượng, tuy công vụ bận rộn.
Nhưng, sức khỏe của người cũng rất quan trọng!
Nghe Ngô công nói, Lang Minh Triết không bận tâm! Bởi lời hứa với nàng,