Nhã Tịnh trở về phòng, nghe tiếng bước chân nhỏ chạy lại.
Nàng biết Tiểu Bảo đang chạy theo sau, vội gọi bồ câu đưa thư tới đem thư gửi đi.
Cùng lúc tiểu bảo gõ cửa, Nhã Tịnh như không có gì mở cửa nở nụ cười.
- Sao vậy bảo bối nhỏ?
- Mẫu thân, người tính đi đâu sao?
- Con an tâm, ta sẽ không đi đâu cả, chỉ là trong này có chút chán! Muốn đi ra ngoài dạo chút thôi!
- Dạo này con không thấy Diễm An tỷ cùng Ý Hiên thúc đâu cả! Người, có thấy lạ hay không?
Nhìn ánh mắt to tròn trong veo của Tiểu Bảo, Nhã Tịnh khẽ cười.
- Con biết họ có rất nhiều việc ta giao mà, họ đi làm việc cả rồi!
Tiểu Bảo "dạ" một tiếng rồi lại bị ma ma xách đi, Nhã Tịnh nhìn theo bóng dáng khuất dần thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, ngày tháng trôi mau.
Xuân tới, cũng là khi Tư Đồ Kha Luân đem sính lễ từ Tư Đồ quốc đến.
Kinh thành nhộn nhịp reo vang, bao người vui vẻ.
Mùa xuân tới, đem tin tốt của Khánh quốc lan khắp nơi.
Đương nhiên, Lang vương cũng nhận được tin này!
- Đại vương, sức khỏe của người không thể đi xa được!
Ngô công công nghe Lang vương muốn đi tới Khánh quốc, vội vã quỳ xuống cầu xin.
Tuy rằng sức khỏe của người đã tốt hơn trước, nhưng để đi xa quả thực vẫn còn khó khăn.
- Ngươi chỉ là một thái giám nhỏ nhoi cũng muốn ngăn cản ta? Lần này, đừng ai mong có thể kìm chân ta lại! Cho người đem hai mươi vạn quân theo ta, một nửa dùng thân phận dân thường trà trộn đi trước đi sau, bao bọc hậu thuẫn! Một nửa nói đi theo phò tá ta! Lúc trước từ Khánh Quốc về ta bị phục kích, bây giờ đem theo quân để bảo hộ! Mọi việc hãy làm âm thầm!
Phong Tần Minh, vị tướng quân mới của Lang quốc do chính tay Lang Minh Triết lựa chọn nghe xong chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh.
Đây, sớm chẳng phải đi theo bảo hộ nữa! Nhìn ánh mắt chứa đầy phẫn nộ của Lang Minh Triết, Phong Tần Minh chỉ có thể thở dài.
Theo Lang vương năm năm nay, hắn không ngờ tới.
Một kẻ nhẫn nhịn chịu đựng năm năm lại có thể vì một ngày mà xé ra bộ mặt ác liệt như thế.
Hoặc, có ai đó đã đụng tới giới hạn cuối cùng kia.
Nhã Tịnh đứng trên tường thành, lần nữa nhìn về phía xa xăm, cồn cát thổi gió.
Rơi lên mắt nàng, khó chịu nhắm lại đôi mắt to tròn.
Màu tóc bạc dưới ánh nắng như tỏa sáng, nàng đứng đó, mặc bộ hồng y nhìn đoàn xe xa hoa đi tới.
Dưới âm nhạc ngập trời chào mừng, ngồi nơi kiệu kia là hôn phu của nàng.
Nhã Tịnh mỉm cười vẫy tay, Tư Đồ Kha Luân thấy vậy liền rời khỏi kiệu ngọc xa hoa dùng khinh công chạy tới bên nàng.
"Suýt chút nữa, ta đã nghĩ rằng, đời này chính là chàng."
Nhã Tịnh nhớ tới ngày đó khi Lang Minh Triết chạy tới cứu nàng, khi nàng bị một đám kẻ xấu đuổi theo khi thắng bạc.
Tuy là lời trêu đùa, nhưng bây giờ biết bao nực cười chứ.
Đem tay dang ra, nắm lấy tay người bước tới.
Nàng nở nụ cười, đem khăn tay lau lên trán Tư Đồ Kha Luân.
- Xem chàng kìa, hà cớ vội vàng như vậy?
- Ta không nhanh, sợ hãi kẻ khác sẽ tới! Ta đã đem rất nhiều đồ thú vị từ Tư Đồ quốc tới cho nàng, có nhiều đồ chơi lắm! Tây quốc tặng ta không ít, có cả một cây đàn phát ra tiếng rất hay! Họ tặng cả một thầy dạy đàn và một cuốn sách.
Ta đọc không hiểu, biết nàng sẽ thích nên ta đem cả người cả đàn tới đây tặng nàng!
- Trong giây phút này, có chút buồn cười.
Một câu nói cũ, suýt chút nữa ta tưởng rằng cả đời này chính là chàng rồi!
Tư Đồ Kha Luân nghe xong liền có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng thấy nàng rút tay lau trán mình lại.
Đang vui vẻ như đứa trẻ được kẹo, Tư Đồ Kha Luân bỗng chốc ỉu xìu.
- Nàng không nghĩ nên cho chúng ta cơ hội sao?
Nàng không nói, chỉ dắt hắn tiến về phía trước.
- Ta đã làm rất nhiều rượu, ta đưa chàng đi thử! An tâm, mẫu hậu lần này đi cầu bình