Nhã Tịnh cảm động nhìn Tư Đồ Kha Luân, hẳn hắn đã vì nàng đánh đổi lại ngôi vương kia.
- Được rồi! Chúng ta mau vào đi, tiểu Bảo, ta đã chuẩn bị cho con không ít đồ.
Ta sẽ cho người đem tới phòng con, bây giờ ta và mẫu thân con có chuyện cần bàn.
Tiểu Bảo vừa nghe liền hiểu, ánh mắt lấp lánh nụ cười.
- Vậy hài nhi lui trước, phụ thân và mẫu thân từ từ bàn luận!
Thấy tiểu Bảo quay mặt một trăm tám mươi độ, Nhã Tịnh tự hỏi thói hư này là ai dạy thằng bé.
- Vậy, nàng sẽ tiếp nhận ta chứ?
Nhìn tiểu Bảo rời đi, cuối cùng Tư Đồ Kha Luân mới lên tiếng hỏi.
Nếu giờ nàng không tiếp nhận hắn, e rằng là có chuyện rồi.
- Chuyện này, ta cũng không còn đường chối từ.
Dù sao, chàng cũng đã làm đến nước này.
Nhưng, chàng sẽ không để ý sao?
- Nhã Tịnh, nàng chỉ từng có cái tên như vậy mà thôi! Bây giờ nàng là Khánh Chi, hôn thê của ta.
Sao ta có thể để ý đây? Nàng, không còn là Nhã Tịnh nữa.
Nhã Tịnh mỉm cười, tuyết vẫn rơi trắng xóa bên ngoài.
Nàng gật đầu.
Một tháng này, Tư Đồ Kha Luân mỗi ngày đều cùng nàng chuẩn bị hôn lễ.
Hôn lễ lần này diễn ra long trọng, Khánh quốc mời các quốc khác tới dự hôn lễ lần này.
Nể mặt cường quốc, ai mà không đi đây?
Lang Minh Triết đang dưỡng bệnh, nhìn giấy báo hỉ đỏ chói trên bàn.
Mắt hắn thật muốn tự chọc mù, ho ra máu tươi, hắn khoác lấy ngoại bào.
- Hoàng thượng, cầu người đừng gắng sức!
Nhưng hắn chẳng bận tâm, nhìn tuyết rơi lấp đầy lối hắn thở dài một hơi.
- Mau, đẩy nhanh tiến độ tới Khánh Quốc!
- Tuyết đang rơi rất dày, bây giờ chúng ta đi sẽ gặp nguy hiểm.
Bệnh tình của người chưa khỏi hẳn, Hoàng thượng!
Nhưng Lang Minh Triết không mấy bận tâm.
Nhìn về nơi xa kia, hắn sợ sẽ bỏ lỡ nàng mất.
- Bẩm Hoàng thượng, tam hoàng tử lúc trước bỏ trốn tới Ly quốc giờ đã mượn quân ở đó rục rịch chờ một quốc phát động chiến tranh.
Nếu chúng ta đem quân tới Khánh quốc, chỉ e nếu phát động chiến tranh, Ly quốc sẽ thừa nước đục thả câu.
Lang Minh Triết không để tâm vào lời nói kia, chỉ lặng lẽ siết chặt tay.
- Những kẻ ta âm thầm rèn luyện trong sáu năm nay hẳn cũng tới lúc sử dụng rồi! Mau để bọn chúng vào việc, một số còn lại thì phái tới kinh thành bảo vệ thành trì.
Trước cứ làm loạn bên đó, sau khi ta xong chuyện trở về sẽ tiếp tục xử lý những kẻ còn lại!
Nghe như vậy, Phong Tần Minh chỉ có thể thở dài nghe mệnh.
Nhã Tịnh nhìn tấm vải đỏ trước mắt, nhớ tới lần đầu nàng xuất giá.
Chẳng phải vì yêu, khi đó toàn bộ đều vì tương lai.
Phản lại nhà, rồi lại chẳng bảo vệ được mẫu thân.
Điều này vẫn luôn khiến nàng canh cánh trong lòng.
Lần này, nàng lại lên kiệu hoa lần nữa, lại là vì nước nhà.
Vì trả ân, trả nghĩa.
Tiểu Bảo một bên gặm đùi gà, nhìn mẫu thân vẫn luôn chăm chú để ý hỉ phục nhíu mày.
- Nếu người không muốn xuất giá, có thể từ chối lúc này! Con thấy Dạ Nguyệt thúc thúc cũng không tệ, thường chơi với con! Hay, mẫu thân chọn lại phụ thân cho con đi! Nam nhân thế gian này nhiều vô kể, đâu nhất thiết là một hai người đó chứ!
Nhã Tịnh nhếch môi, đâu phải một hai người.
Là ba người, cả tên rùa rụt cổ kia nữa.
- Tiểu Bảo, sau đọc ít thoại bản cẩu huyết thôi! Đối với tư duy trẻ con, không tốt!
Tiểu Bảo nghe xong liền bĩu môi, cái gì mà đối với trẻ con không tốt chứ! Không phải chỉ vì mẫu thân suốt ngày ngây ngây ngốc ngốc, tiểu Bảo vì lo lắng mới nghiên cứu tình yêu người lớn hay sao?
- Hài nhi không có học thói xấu, Diễm An tỷ cũng nói! Nếu không được gả cho người mình yêu, tỷ ấy thà cả đời sống cô độc!
Nhã Tịnh im lặng, Khánh vương đã ký hiệp ước hòa bình với Tư Đồ quốc.
Hôn nhân lần này, không thành không được.
Thà rằng nếu Lang Minh Triết không bứt dây động rừng, đem quân tràn tới hẳn phụ thân cũng sẽ không làm như vậy.
Nghe tiếng gõ cửa, Nhã Tịnh tiến ra liền thấy một nhành hoa bên cửa.
Bên dưới có thêm một tờ giấy, đem chúng mở ra nàng có chút kinh ngạc.
"Ta thấy mai nở, ngỡ hồng nhan.
Đem tâm tử gửi theo, mong nàng thấu.
Bỏ lỡ một lần, lỡ một đời.
Day dứt tựa trời tuyết, lạnh tâm can."
Hẳn là do Dạ Nguyệt Tu Kiệt viết, chữ cũng là của hắn.
Nàng nhận lấy mai, kêu người đem bình tới nhẹ cắm vào nước.
Xuân sắp tàn nhưng mai vẫn nở, dưới đình nước trong cá