Nhã Tịnh đang đúng đường ngoan ngoãn đi về phủ Tướng quân, chỉ là trên đường đời luôn không ít cám dỗ!
Nàng từ xa đã nhìn thấy sòng bạc ở trước mắt, nở nụ cười muốn kêu dừng xe liền bị Hồng Hoa tóm lại.
-"Vương phi, nếu người vào đó Vương gia có dặn lại "Nếu nàng còn dám vào sòng bạc, ta sẽ không trả cho nàng số vàng bạc còn lại!" nên Vương phi à! Người ở lại ngoan ngoãn tới Tướng quân phủ đi!"
Nghe xong nàng như cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đâu đó đánh úp vào nàng, ngoan ngoãn thả mành xuống nàng nhếch môi cười.
Sáng nay hắn đáng lẽ sẽ cùng nàng về lại mặt, không ngờ tới lại có người tới tìm.
Có vẻ việc này khá quan trọng nên hắn đành ở lại, để nàng đi trước.
Dừng lại ở trước phủ Tướng quân, gia đinh đã có ở bên ngoài từ trước như chào đón quý nhân tới! Ha, diễn thật tốn công! Nhìn kìa, ngay cả phụ mẫu nàng cũng ở đây! Nhếch môi cười nàng đi tới cạnh Nhã Lâm đang đứng cạnh đại phu nhân, mẫu thân nàng còn chưa thấy đâu.
-"Ngoài này không tiện nói, chúng ta vào trong!"
Nhã Lâm nói xong rồi phất tay, đám giai đinh lập tức khuân quà được chuẩn bị đi vào.
Người qua đường cũng hóng không ít bát quái.
-"Tứ vương gia không về cùng ngươi?"
-"Vương gia đang bận chút công vụ, đợi người xong việc sẽ qua! Mẫu thân ta đâu?"
Nàng nhìn quanh, mãi vẫn chưa thấy người tới mà từng thê từng thiếp của lão ta đã dần tới đầy đủ.
-"Mẹ ngươi vì phạm một số sai lầm nên phải chịu phạt ở Từ đường!"
Lão ta thản nhiên nói, nàng siết chặt tay.
Có vẻ như lão đang trả thù nàng vụ việc bẽ mặt ở lễ thành hôn, nàng thật tình có chút khó chịu.
-"Phụ thân, mẫu thân ta có lỗi gì mà bị phạt lại ở Từ đường? Hôm nay ta trở lại, cũng muốn gặp mẫu thân!"
-"Bà ta phạm phải gia quy, ngày ăn chay lại lén ăn bánh bao nhân thịt!"
Ha, nực cười! Khi phủ Tướng Quân tới ngày ăn chay, mọi hoạt động giết thịt đều không có! Đồ ăn thừa có thịt toàn bộ sẽ bị đổ đi trong một đêm trước khi tới ngày lễ ăn chay.
Mẫu thân nàng chưa từng có tiền như các phu nhân khác, càng không dám đi ra ngoài sao có thể có việc ăn bánh bao nhân thịt chứ!?
-"Phụ thân có thể chọn một lý do bớt sứt mẻ hơn hay không? Ta còn không rõ lòng dạ mấy người sao? Ha! Nên nhớ, phụ thân à! Người đang cần con giúp rất nhiều đấy! Vụ việc này mà lan truyền ra khắp kinh thành! Các người cũng không ổn đâu, việc chúng ta bàn bạc tốt nhất là nên giữ đúng lời!"
Nhã Lâm chinh chiến sa trường bao năm nay, há có thể bị nàng dọa? Đem tức giận bộc phát ra, lão ta đập bàn.
-"Hỗn xược! Ngươi nghĩ rằng có cái danh là Tứ vương phi liền không sợ trời, không sợ đất? Dám ăn nói với ta như vậy, bao lâu nay ta nuôi ngươi thật uổng công!"
-"Uổng công? Phụ thân uổng công gì đây? Đám bánh bao mốc ngươi đưa cho mẹ con ta, ngay cả cẩu cũng không cần! Màn rách mẹ con ta đắp qua đông! Thân là phu nhân và nhi nữ phủ tướng quân một bộ quần áo lành cũng phải giữ chờ tới tất niên mới dám mặc! Công lao? Ta đã trả cho người từ lúc chinh chiến nơi sa trường! Vì bảo vệ con của người, thân ta ít đâu vết sẹo? Vì bảo vệ danh tiếng của người, ta làm đâu ít việc? Lần này ta vì nữ nhi người yêu quý, không tiếc vào hang cọp! Giữa đường bị tập kích, khó khăn lắm mới trở lại, ngươi lấy gì mà đòi hỏi với ta? Lần này ta vào hang cọp lần nữa, người giao cho ta không ít việc, nhưng ta chỉ có một thỉnh cầu nhỏ! Xem đi? Ngươi đã làm gì? Đường đường là một tướng quân hiển hách, chuyện này đồn ra ngoài, người nghĩ xem? Sẽ ai công nhận một Tướng quân như người sao? Vừa mất đi danh tiếng, lại mất đi lòng quân! Người...muốn thử hay không?"
Cả phủ lập tức chìm vào trạng thái im lặng, may mắn người của nàng đã được nàng phó thác công việc nên hiện không ở đây! Nhã Lâm liền cứng họng, lão ta vậy mà chẳng thể phản bác lại, phất tay cho người tới.
-"Ngươi mau đưa tiểu thư tới từ đường, sau đó đưa thập cửu phu nhân trở lại viện!"
Tên hạ nhân lập tức cúi đầu nhận lệnh, nàng lạnh nhạt hừ một cái tự rời đi trước khi hắn kịp phản ứng.
-"Đúng là tiểu tiện nhân! Nuôi ong tay sao, lão gia xem! Nó mới đi được bao lâu, sao có thể lên mặt như vậy chứ? Đáng lẽ ra chàng nên giết nó lúc đó mới phải!"
Nhã Lâm im lặng, lão ta không thể phủ nhận Nhã Như Tuyết là một người có tài! Chỉ là yếu điểm duy nhất của nó là mẫu thân nên bị lão nắm thóp, hơn nữa bây giờ Nhã Tịnh đang mang danh Nhã Như Tuyết nếu lão phạt thì sẽ bị nghi ngờ!
-"Mẫu thân!"
Nàng theo trí nhớ vừa đi tới từ đường liền gặp mẫu thân đang quỳ ở nơi đó, mẫu thân vừa thấy nàng lập tức chạy lên bám lấy tay nàng.
-"Nữ nhi của ta, con dạo này thế nào rồi? Vương gia có làm gì con hay không?"
Nàng đang tính nói với mẫu thân nhưng lại như chợt nghĩ ra gì đó thu lời lại, sửa đi một chút...
-"Vương gia người không làm gì con cả! Mẫu thân an tâm, chỉ là bệnh của người có chút chuyển nặng! Nơi đây không tiện nói nhiều, con đưa người ra! Con đã chuẩn bị một chút đồ ăn ngon, chúng ta đi thôi!"
Nàng đỡ mẫu thân rời khỏi, suốt đoạn đường ấy cả hai chẳng nói với nhau một lời.
Chỉ có mình nàng vẫn luôn nắm chạt tay mẫu thân, chỉ mình