A Tuyết, có chuyện gì vậy?
Đại phu nhân vừa đi tới liền nhìn thấy nàng ta hai mắt đẫm lệ nhìn Nhã Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Uổng cho ta luôn xem ngươi như tỷ muội không rời, vậy mà ý trung nhân của ta ngươi cũng dám cướp!
- Tỷ tỷ, người đừng nghe tiện nhân đó nói, ả ta chỉ nói bừa thôi! Ta vì tỷ làm không ít việc, sao có thể vì một lời nói của tiện nhân đó mà lui lòng!
Nhã Tịnh bên kia đang vui vẻ bỗng như nhớ ra gì đó quay lại!
- À! Ta thấy bên ngực trái Nhã Ngọc có một vết bớt khá đẹp, Lục công tử không phải rất thích hay sao? Lúc đó ta thấy hắn luôn miệng khen nha! À! Sau lưng cũng có một nốt ruồi khá to nhỉ! Lúc đó có vài cảnh xuân cung sống, ta không tiện xem! Các người cứ từ từ nói chuyện nhé, ta phải đi đón lão công rồi!
Nàng vừa thò đầu ra nói xong liền tự giác lăn đi, nàng vừa đi vừa đếm.
"Một, hai, ba!"
- Aaaa! Nhã Ngọc, hôm nay ta phải giết ngươi!!!!
Đại phu nhân khó khăn lắm mới giữ được Nhã Như Tuyết, Nhã Ngọc liền chạy biến khỏi nơi đó.
Ha, ngày này nàng không phá chúng không yên ổn được! Nghe tiếng gào lên, Nhã Tịnh vui vẻ rời đi.
Vừa đi được một đoạn, nàng lại thấy Tam huynh, tên hắn là gì nhỉ? Nhã Kiên? Nàng nhớ hắn được lão Nhã Lâm kia trọng dụng, chỉ là bị đại huynh Nhã Tín ganh ghét! Lúc trước khi đánh đám giặc nô phía tây bị bao vây, Nhã Kiên cho người đem thư cầu cứu đi tới Nhã Tín, nhưng Nhã Tín kia lại làm như không thấy.
Xuất phát quân chậm trễ mất hai ngày, cũng may Nhã Kiên sống sót kiên cường chưa chết! Binh lính vừa hay tới kịp cứu hắn.
Nhã Kiên lại nghĩ nhã Tín có ơn cứu mạng, theo hắn phục tùng.
Thảo nào lão già kia lại thường nói hắn hữu dũng vô mưu!
- Tam huynh, đã lâu không gặp!
Nàng bước từ ngoài vào khi thấy hắn đã luyện tập xong, nàng tuy không thích tên đầu gỗ này cho lắm! Chỉ là hắn tâm địa thiện lương, không quản việc trong nhà nhưng cũng thường giúp đỡ nàng.
Ít nhất nàng không chết lạnh cũng là nhờ hắn giúp đỡ, nói chung.
Trước kia do Nhã Tín nên nàng không dám nói ra sự thật, giờ nàng có thể an tâm nói ra rồi!
- Muội về lại mặt sao? Đã lâu không gặp, nếu không bận trưa nay chúng ta uống rượu đi! Nhớ tới lần đánh trận giặc nô phía tây muội cùng ta đã uống cùng nhau không ít! Giờ đã thành cô nương lấy chồng rồi!
Nghe vậy nàng ngọt ngào mỉm cười, hắn biết chuyện cha hắn làm nhưng vẫn luôn sảng khoái như vậy.
Như không để tâm tới lão, lại nhớ tới bên sườn núi năm ấy! Tam huynh cùng nàng uống rượu nói chuyện.
- Tam huynh, phụ thân như vậy huynh không giận người sao?
- Ta có gì mà giận người chứ? Phụ thân cho ta mạng sống này, ta sẽ dốc sức vì người! Thực ra, ta không quan trọng ai sẽ là người thừa hưởng binh phù cũng như vị trí tướng quân này! Ta học võ vì muốn bảo vệ những kẻ yếu, muốn bảo vệ con dân bách tính! Vì vậy ta chọn ở lại giữ thành, dù có bị nguy hại sức khỏe cũng không lui một bước.
Bởi nếu ta lui, sẽ có bao nhiêu bách tính vô tội bị liên lụy.
Sẽ có bao nhiêu bách tính phải khổ đau!
Nàng nhớ tới hồi còn bé, nàng nhỏ con co ro trong lòng mẹ nhìn các huynh đệ tỷ muội khác chơi cùng nhau! Chỉ có Tam huynh một góc nhìn nàng, sau đó tối hôm ấy trời lạnh.
Mẫu thân và nàng vì không có thức ăn thừa đành nhịn đói ôm nhau ở trong phòng liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mẫu thân nàng ôm nàng mở cửa ra chỉ thấy hai chiếc màn thầu ở cửa và bóng dáng chạy nhanh của tam huynh.
Tam huynh bình thường sẽ không mấy quan tâm nàng, nhưng thi thoảng vẫn sẽ nhìn qua nơi của nàng.
Đôi khi đông về sẽ cho hai mẹ con nàng thêm một chiếc chăn ấm.
Có lẽ huynh ấy cũng không muốn phật lòng các vị huynh muội khác nên thường âm thầm quan tâm nàng như vậy!
- Ta có chuyện này muốn nói với huynh! Thực ra trận đánh Hung nô năm ấy vị binh lính kia đã tới rất sớm, chỉ là Đại huynh cho quân xuất phát chậm trễ hai ngày!
Nhã Kiên nghe vậy lặng người, sau đó lại cười một cái ngồi xuống ghế đá.
- Sao giờ muội lại nói với ta?
- Lúc trước muội bị Nhã Tín kìm hãm nên không thể nói, bây giờ có thể nhẹ nhõm hơn trước nên không thể không nói cùng huynh.
Tam huynh nghe vậy lại mỉm cười, dù sao thế giới này hắn cũng đã sống từ bé.
Các huynh đệ tỷ muội đối với hắn đã rất quan trọng, nói cách khác hắn sợ cô đơn.
Vậy nên luôn giả ngốc, giả khù khờ, ngày đó Đại huynh đem binh tới cứu nên hắn vô cùng vui vẻ.
Cứ ngỡ đã có được chân tình, nào ngờ lại là tự mình đa tình.
Nhã Tịnh hiểu lòng Tam huynh chỉ có thể vỗ vai hắn.
- Ta lại mong muội đừng nói cho ta như trước kia, như vậy có lẽ ta đã có thể thoải mái hơn rồi!
- Sau này huynh có thể tin tưởng ta! Ta với huynh có thể tựa vào nhau như lúc trước trên sa trường!
Nhã Kiên nhớ tới ngày đó, khi hắn vấp ngã Nhã Tịnh đã không ngần ngại chạy tới đỡ cho hắn một đao trúng tay trái.
Sau đó hai người tựa vào nhau chiến đấu, lòng tin lúc ấy đủ lớn.
Nhã Lâm trước giờ lớn lên trong sự kỳ vọng của mẫu thân khiến hắn ngột ngạt nên chẳng mấy khi muốn ở nhà.
Có lẽ ngày trên chiến trường là tự do, có lẽ trận chiến đó đã khiến hắn tìm được chữ "người nhà" mà hắn luôn tìm kiếm.
- Được, ta tin muội! Đây là sáo ta nhận được từ tây vực có thể triệu