Ba ngày sau, khi Lang Minh Triết cùng nàng đi ra ngoại thành khảo sát.
Phía Nam có lũ, không ít người dân chạy nạn chạy tới kinh thành.
Vì lo sợ bệnh dịch bùng nổ, phía Hoàng Thượng phái Lang Minh Triết đi tới giúp đỡ dân nghèo.
Chỉ là có nàng biết, bọn họ lại mong nếu có bệnh thật thì Lang Minh Triết cũng sẽ bị nhiễm, cứ vậy mà qua đời.
- Phu quân, lần này người bên Hoàng Thượng cho chúng ta bao nhiêu?
- Không nhiều, quốc khố trước kia đã bị đám vương quyền đó bào mòn không ít.
Lượng gạo thuê từ thuế cũng đã bị cắt xén vài phần, nếu bây giờ triều đình mở kho rồi thu mua thêm gạo sẽ gây ra giá gạo tăng.
Các thương nhân sẽ không bỏ qua cơ hội làm giàu, thế cục loạn lạc bọn chúng khó mà điều chỉnh! Vậy nên chỉ cho chúng ta một tấn gạo và mười vạn lượng bạc!
Nàng suy tính một chút, quả thực như vậy không đủ! Bởi dù có nấu cháo cho dân cũng không thể kéo dài.
Bây giờ đã qua vụ lúa, bây giờ người dân nộp thuế siu xong sẽ giữ lại lúa để nhà dùng.
Đám thương nhân sẽ không bao giờ bán gạo lúa giá rẻ.
Nếu bây giờ Lang Minh Triết ép buộc đám thương thân bán giá rẻ bọn chúng sẽ cắn bừa.
Dù sao cũng không ít quan viên qua lại với đám thương nhân này, đó là quan hệ cả hai cùng được lợi.
Bây giờ nếu đánh động sẽ không khác kéo thêm không ít kẻ thù, Lang Minh Triết nhìn nàng.
- Phu nhân, nàng có kế sách gì không?
Nhã Tịnh nghe xong liền khẽ cười.
- Vương gia đánh giá cao thiếp rồi, thiếp học ít, hiểu biết hạn hẹp.
Vẫn là chờ sai bảo của người!
Lang Minh Triết nhìn biểu hiện của nàng, biết rõ nàng trong lòng đã có kế sách nhưng lại không nói ra.
Nàng vẫn đang che giấu tài năng để làm hài lòng hắn, nhưng nàng làm vậy lại khiến hắn thêm tức giận.
Đúng là việc này vào tay kẻ khác có chút khó, nhưng Lang Minh Triết hắn cũng quen không ít thương gia.
Để bọn họ bán gạo với giá rẻ cũng là rất dễ dàng, hắn lần này hỏi vậy chỉ là để thử nàng đôi chút.
Nhìn Lang Minh Triết mặt lạnh lại, Nhã Tịnh bày tỏ vẻ khó hiểu.
Chỉ là vừa đi vào trong rừng sâu một mũi tên liền lao hướng Lang Minh Triết phóng tới, Nhã Tịnh vừa hay nhìn trúng rút đao ra chém mũi tên lệch về góc khác đồng thời hô lên.
- Mau bảo vệ Vương gia! Có tập kích!
Hộ vệ liền xông lên chắn cho Lang Minh Triết, nàng cũng hắn xuống ngựa.
Mọi thứ đều im hơi lặng tiếng, không ai dám tiến hay lùi thêm một bước, không khí bao trùm căng thẳng cánh rừng.
"Xoạt, xoạt!" một đám mũi tên bay tới, binh lính bị thương không ít.
Nàng nhìn qua liền có chút nóng lòng, không biết đây là thích khách muốn giết Lang Minh Triết hay là những kẻ cướp thấy nàng và hắn có tiền.
- Ha! Người giang hồ không ngại dấu mặt, nếu các người có gan thì lộ mặt đi!
- Hahaha, vị tiểu cô nương kia nói hay lắm! Người giang hồ thì không sợ lộ mặt, ta đây hôm nay sẽ thành toàn cho di nguyện cuối của ngươi!
Một tên mặc áo choàng đen đeo mặt nạ bay tới, cùng lúc đó theo sau hắn một đám áo đen cũng chạy ra theo hắn.
- Các ngươi là người của ai, lần này chặn tại đây có mục đích gì?
Lang Minh Triết nhìn tên đeo mặt nạ nhíu mày, thật là chuyện này chưa xong chuyện kia liền kéo tới.
- Ngây thơ, ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi nghe sao?
- Vậy thì chờ chết đi!
Lang Minh Triết tức giận muốn xông lên, chỉ là Nhã Tịnh liền giữ tay hắn lại.
- Vương gia, việc này cứ để thiếp lo!
Lang Minh Triết nhìn nàng một cái, rõ ràng nàng biết bản thân nội lực không lớn, chiêu thức chỉ đủ đánh với đám binh lính bình thường thì sẽ hơn, nàng chỉ hơn có cơ thể săn chắc.
Nhưng như vậy là không đủ, rõ ràng nàng biết nhưng tại sao?
Nhét vào tay Lang Minh Triết một lọ thuốc nàng luôn thủ bên người, Nhã Tịnh quay qua nháy mắt với hắn một cái liền đạp ngựa xông lên.
Lang Minh Triết như hiểu gì đó nhếch môi cười, hắn không ngần ngại đổ hai viên thuốc ra tay rồi mới cho lên miệng uống.
Tuy thủ pháp của Lang Minh Triết nhanh nhưng tên che mặt kia vẫn có thể nhìn thấy, hắn nhếch môi đối phó với nàng đang phi tới.
- Tiểu cô nương, ngươi còn trẻ đẹp như vậy, thật đáng tiếc.
Có muốn đi theo gia không? Gia sẽ không bạc đãi ngươi, thậm chí còn có thể cho ngươi một chút địa vị!
Ha! Nhã Tịnh cười lạnh.
- Vị đại hiệp bên kia, người nghĩ ta bây giờ còn sợ thiếu đi địa vị sao? Địa vị của ta là thứ bao nhiêu cô nương nhòm ngó, sao ta lại phải theo ngươi chứ?
Cảm thấy hắn chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với bản thân, nàng cũng không ngại chơi cùng hắn.
Miễn sao, chỉ cần kéo dài được thời gian thì mọi chuyện đều ổn!
Hai bên binh lính cũng lao tới đánh nhau, Nhã Tịnh có chút buồn cười.
Từ khi nàng xuyên vào đây, không ngày nào được sống yên bình đúng nghĩa! Kẻ nọ người kia, phiền chết nàng mà!
- Địa vị bây giờ? Cũng không phải có thể giữ cả đời, vừa nhìn qua hắn đã biết trượng phu của nàng chỉ là một kẻ yếu ớt! Nàng ở nhà hẳn cũng rất cô đơn tịch mịch, nào! Theo ta, đại gia nhất định sẽ làm cho nàng vui thích mỗi ngày!
Nhã Tịnh nghe vậy nhếch môi cười.
- Vậy sao? Vậy thì ngươi phải hỏi phu quân ta xem chàng có nguyện ý hay không đâu!
Nàng vừa nói xong, không đùa giỡn với hắn nữa, dồn hết sức tung ra một chiêu, đối với chiêu thức này của nàng tên che mặt kia không có mấy tổn thương nhưng lại vô cùng kinh ngạc về sức mạnh nàng có.
Chưa kịp định hình hắn liền bị nội lực của một kẻ mạnh đánh ập tới, hắn bị đánh bay về phía bụi cây nôn ra một ngụm máu, phía dưới người của hắn cũng bị tổn hao khá nhiều.
Lần này đi khảo sát, vì không thể làm rầm rộ nên nàng và Lang Minh Triết cho mười người theo sau.
Lang Minh Triết vốn ban đầu muốn chọn những người bình thường, nàng lại từ chối ý