Thu ác ý trong mắt Nhã Lâm phân phó người làm bắt đầu dọn thức ăn lên, đều là món sơn hào hải vị.
Cũng cất công thật, Nhã Tịnh nhìn dưới chân luôn bị đá tới lại nhìn lên kẻ chủ mưu Lang Minh Triết đang đạm mạc thái độ chính trực bàn chuyện biên cương cùng Tam ca.
Ha, là muốn nàng gắp cho hắn sao? Đảo mắt qua nàng liền nhìn thấy miếng thịt kho ngon lành, vươn tay xúc lấy miếng nạc nàng đưa vào bát cho Lang Minh Triết mở lời.
- Tam ca, phu quân không thể vì việc công mà quên đi ăn uống! Tới giờ ăn thì nên ăn thôi!
Nhắc nhở này của nàng làm Nhã Kiên ân một tiếng vui vẻ nhìn nàng cùng Lang Minh Triết ân ái.
Chỉ là vừa ăn xong hắn liền quay qua một bên ho nhẹ.
-"Như Tuyết, con xem Vương gia bị sao vậy? Đưa nước cho phu quân con đi!"
Đại phu nhân nhìn một màn này bày ra vẻ mặt lo lắng, Nhã Tịnhbày ra bộ mặt lo lắng vỗ vai Lang Minh Triết lại như đau lòng nói.
-"Mẫu thân, chàng không sao.
Có lẽ do dạo này sự vụ bận rộn, hôm trước còn uống nhiều rượu có thể đã nhiễm phong hàn rồi!"
Lang Minh Triết hợp tác cùng nàng ho vài cái, Nhã Như Tuyết cuối bàn thầm than bản thân may mắn khi không phải lấy con gà bệnh đó! Tới lúc ăn vẫn còn đeo mặt nạ, hẳn cũng chỉ là một kẻ xấu xí! Những kẻ thô lỗ chỉ biết dụng võ là kẻ mà nàng ta ghét nhất!
Không khí theo vậy mà cũng trùng xuống, mọi người đều thở phào khi đã ăn xong bữa cơm ngượng ngùng này! Mới ăn xong Lang Minh Triết liền nói với mọi người muốn cùng nàng đi tham quan phủ Tướng quân.
Nhã Lâm cũng không muốn nói chuyện cùng hắn liền đồng ý, Tam ca vì lúc ăn cơm nói chuyện cùng Lang Minh Triết khá hợp nên cũng theo sau.
Đứng trước biệt viện Nhã Kiên như nhớ ra gì đó buồn cười nhìn nàng, nàng cùng lúc nhìn về phía hắn.
- Muội nhớ không, lúc nhỏ ta thường đi qua nơi này! Muội lúc đó nhỏ con thích rúc tại các bụi cây, ta còn tưởng muội muốn làm gì.
Lúc đó ta tò mò lại gần liền thấy muội đang ngồi xem kiến vào lỗ!
- Huynh nhắc ta mới nhớ, huynh lúc đó cũng không hơn ta đâu! Huynh nhớ không? Lúc nhỏ huynh vừa đen vừa mập, xấu cũng đủ xấu! Cô nương viên ngoại tới chơi cũng bị huynh hù sợ bỏ chạy! Ta lúc đó còn ngỡ huynh sau này sẽ không ai dám lấy haha!
Nhìn nàng cười sảng khoái như vậy Lang Minh Triết chợt nhớ tới những ngày trong quân doanh nàng cũng cười như vậy.
- Ha! Muội còn nói ta? Lúc nhỏ muội cũng không đẹp hơn ta đâu! Khi muội rụng răng cửa, lúc muội cười cũng xấu vô cùng! Chưa kể ngày nọ con trai lễ bộ tới, thằng bé chỉ vừa mới đẩy muội một cái đã bị muội cắn cho chảy máu.
Ta mới thầm than, sau này ai lấy phải muội hẳn khổ ba đời rồi!
Sau đó như chợt nhớ tới gì đó, cả hai cùng im lặng.
Sau ngày đó nàng bị nhốt trong phòng củi ba ngày, không có cơm ăn.
Lúc đó phía cửa sổ Nhã Kiên lại thả cho nàng một chiếc màn thầu! Cũng vì vậy mà Nhã Kiên bị bắt tập luyện liên tục suốt hai giờ.
Ấm áp nở nụ cười, trong những tuổi thơ khô cằn của hai người thì ra vẫn luôn có một chiếc bóng nhỏ bé đem nước tới tưới.
Tuy giống như cơn mưa bóng mây trong sa mạc khô cằn, nhưng ít ra cũng sẽ không đau lòng quá khi nghĩ lại những ngày tăm tối đó.
Lang Minh Triết vẫn im lặng đi theo hai người, hắn đang tưởng tượng lại nàng khi còn bé qua câu chuyện của hai người.
Thì ra tính cách của nàng vẫn luôn như vậy, từ khi bé tới lúc lớn...!
Lúc nãy Nhã Kiên như mới nhận ra người lấy Nhã Tịnh chính là Vương gia chợt cứng đờ, lén lút quay lại nhìn vẻ mặt Tứ vương gia.
Không thấy hắn có ý kiến gì mới thở phào nhẹ nhõm, Nhã Kiên tiếp tục cùng nàng luyên thuyên.
Bởi vì từ năm mười hai tuổi, Nhã Kiên đã phải cùng phụ thân ra chiến trường từ đó cũng ít khi trở lại.
Có lẽ vì vậy nàng cũng không còn ai cứu vớt.
Chờ tới khi đủ mười bốn, Nhã Lâm cũng ném nàng vào quân doanh luyện tập rồi ta chiến trường.
Lúc đó nàng còn đang dưới quyền Nhã Tín đâu!
- Trời đã muộn, chúng ta về thôi!
Sau khi nàng cùng Nhã Kiên đưa Lang Minh Triết thăm quan xong tướng quân phủ trời cũng đã xế chiều.
Lang Minh Triết tự nhiên nắm lấy tay nàng, Nhã Tịnh chỉ kịp nói lời từ biệt cùng Tam huynh liền phải theo hắn rời đi.
Trên xe ngựa nàng có chút bí bách, nãy mải nói chuyện cùng tam huynh khiến nàng mới thả lỏng đôi chút, bây giờ nhìn hắn như vậy nàng có chút lo lắng.
- Nàng căn thẳng sao?
Nhã Tịnh vội lắc đầu, nàng cố nặn ra một nụ cười hoàn mỹ trả lời.
- Đâu có, ta là đang mong về Vương phủ! Đúng rồi Vương gia, người xem hôm nay ta diễn không tệ, phần tiền kia...
Lang Minh Triết vừa nhìn liền hiểu ý nàng, đem một túi bạc kha khá đặt lên tay nàng lúc này nàng mới có thể vui vẻ hơn đôi chút! Đúng là một ngày vui vẻ, lại nhớ tới những việc xảy ra trong phủ tướng quân, Nhã Tịnh âm thầm nhếch môi cười.
Tại phủ tướng quân, sau khi Nhã Lâm biết được mọi chuyện liền cho người đi kiểm tra xem trên tay Nhã Ngọc còn chu sa hay không? Rồi vì lo điều khác, Nhã Lâm còn cho người khám thân của Nhã Ngọc.
Chỉ là sau khi khám nghiệm xong đêm hôm ấy Nhã Ngọc bị nhốt trong phòng củi, quả thực chuyện gì đã xảy ra kết quả ra sao mọi người đã rõ!
Đêm hôm đó Nhã Như Tuyết điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, nàng vì có thể đoán được phần nào việc có thể xảy ra cũng vô cùng phấn