Một đêm không ngủ, Nhã Tịnh mặc một thân hắc y đi khảo sát trấn này.
Quả nhiên, tỷ lệ người dân nghèo cao hơn hẳn các trấn khác.
Nhã Tịnh vừa về tới nơi liền thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt đứng chờ mình ở cổng.
- Ta tưởng người đã đi nghỉ rồi?
Ta biết nàng sẽ không ngoan ngoãn nên ở đây chờ nàng, chuyện này nàng không nên lún vào quá sâu.
- Người lo ta sẽ bị diệt khẩu sao? Cảm tạ người, nhưng ta vốn đã quen rồi.
Sẽ không sao đâu!
Nhã Tịnh trấn an Dạ Nguyệt Tu Kiệt, vỗ lấy vai hắn nàng quay về phòng.
Không có quy định của Lang Minh Triết, Nhã Tịnh ngủ một giấc tới giờ thìn mới tỉnh lại.
Nhã Tịnh nhìn căn phòng xa lạ thở phào, cũng may nàng không bị lạ nhà.
- Vương phi, tên tham quan Ngưu Đào tới tìm Lưu thúc.
A Vệ nghe tiếng động liền biết nàng tỉnh vào bẩm báo, Nhã Tịnh nàng nghiêng đầu nhìn xuống.
Chậc, chưa gì đã vác xác tới không biết hắn muốn gì.
- Ngươi đi gọi Lưu thúc đi, ta chút nữa sẽ ra.
Lưu lão vừa đi ra liền thấy tên tham quan đang thưởng trà thượng hạng được một gia đinh nọ đem tới, vừa thấy Lưu lão tên Ngưu Đào kia liền mặt mày hớn hở.
- Lưu huynh, thật ngại quá.
Nay ta lại tới phiền huynh rồi!
- Ngưu đệ nói gì vậy? Không biết là cơn gió nào mang đệ tới, đệ tới làm khách ta vui còn không kịp.
Chỉ tiếc nhà ta có nhiều đồ đạc, hiện vẫn đang dọn nếu không phải hôm nay ta đã mời đệ tới cùng dùng bữa!
- Thú thật, đệ tới tìm huynh là mang giấy tờ cho huynh.
Ngoài ra là còn có chút việc công, chỉ là thấy huynh bận rộn như vậy, tiểu đệ có chút e ngại.
- Phụ thân, nhà đang có khách sao?
Nhã Tịnh nàng một thân hồng phấn che ô bước tới, tên Ngưu Đào kia vậy mà nhìn nàng tới ngơ rồi.
Lưu Thúc thấy nàng đi từ ngoài vào liền lên tiếng nói.
- Có Ngưu quan huyện ở đây tới chơi, mới sáng ra sao con lại đi đâu?
Nhã Tịnh nhìn Lưu thúc một mặt lo lắng liền lấy khăn tay che nhẹ mặt mỉm cười.
- Tiểu nữ bái kiến đại nhân!
Sau khi bái kiến tên Ngưu ngu ngốc kia Nhã Tịnh nàng quay qua bám lấy ống tay Lưu thúc nói.
- Sáng nay nữ nhi dậy sớm vì chưa quen phòng nên tính đi dạo đôi chút, nào ngờ nữ nhi nghe thấy có tiếng động.
Nên nữ nhi đi ra ngoài xem, ngờ đâu có rất nhiều người ăn xin nằm la liệt bên ngoài.
Vì thấy thương nên nữ nhi đã cho người nấu cháo cấp phát cho họ, đáng tiếc người kéo tới đông quá không kịp và không đủ gạo.
Vậy nên bây giờ nữ nhi mới trở về, phụ thân đừng trách nữ nhi nha!
- Lưu huynh quả nhiên có ái nữ tốt.
Tấm lòng tựa bồ tát sống, chỉ là đệ có chút tò mò.
Ái nữ nhà huynh đã có ý chung nhân hay hôn sự chưa?
Lưu thúc vừa nghe xong liền rõ vài phần ý định của lão ta, nhìn qua Nhã Tịnh nàng ra dấu Lưu thúc liền hiểu.
- Không dấu gì đệ, ái nữ nhà ta quả thực từng có ý chung nhân.
Chỉ tiếc rằng hôn sự chưa thành, hiền tế đã qua đời.
Nữ nhi nhà ta cũng vì vậy mà chọn cách để tang ba năm để tưởng nhớ người cũ.
Chúng ta cũng hết cách đành để mặc con bé, cũng chỉ còn ba tháng nữa sẽ kết thúc tang sự.
Có lẽ lúc đó sẽ xét xem mối nào hợp, ta sẽ tác hợp.
- Lưu huynh đúng là một phụ thân tốt, chiều ý nữ nhi hết lòng.
Tiểu đệ nghe cũng thật khâm phục!
Nhã Tịnh nghe vậy liền ngại ngùng lấy quạt che mặt, Lưu thúc tiếp tục đỡ lời hắn.
- Lúc nãy đệ nói còn việc công, không biết là chuyện gì?
Lần nữa kéo chủ đề về với hiện thực, Lưu thúc thành công kéo lại ánh mắt gian tà của tên Ngưu ngu ngốc kia.
- Chuyện là huyện chúng ta có một tục lệ, cứ ngày mười năm hàng tháng sẽ khuyên góp một số bạc.
Sau đó chúng ta sẽ đi mua gạo, mua quần áo cứu tế cho những người nghèo khổ.
Đó gọi là chúng ta tích chút công đức cho con cháu sau này, ai tích được nhiều công đức nhất sẽ được lưu danh ở bảng công đức, sau này nếu trưởng nam hoặc thứ nam tới thi cử sẽ được tặng thêm điểm! Như vậy công danh sự nghiệp đều thuận lợi.
Nhã Tịnh cúi đầu che đi ánh mắt dần tối lại, quả nhiên lần này dây cũng thật dài.
Liên quan cả tới quá trình thi cử, nếu như vậy gốc rễ của bọn chúng bám sâu tới mức nào chứ?
A Vệ nghe dặn dò của nàng, chờ đúng nửa nén nhang liền ôm một lư lớn hoàn toàn bằng vàng bước vào hỏi Lưu thúc.
- Phụ thân, cái này phiền quá! Con đã nói người bỏ lại đi thì không nghe.
Nhà chúng ta đâu thiếu chút vàng này, sao phụ thân nhất định đem nó theo chứ? Cồng kềnh nặng chết đi được!
Ngưu Đào nghe xong quả nhiên hai mắt trở nên rực sáng, mọi người liền biết cá có chút do dự với con mồi này rồi, Lưu thúc tiếp tục lên tiếng.
- Đủ rồi, phàn nàn gì chứ? Có chút vậy mà cũng không đem vào được, nếu hôm nay mà chọn được gia đinh mới sẽ không tới lượt ngươi làm đâu! Nhìn muội muội của ngươi đi, từ sáng sớm đã tỉnh dậy đi cứu tế người dân nghèo nó còn chưa than mệt! Ngươi ở đây giúp ta dọn nhà còn dám kêu?
A Vệ nghe vậy bực bội nói.
- Phụ thân, người cũng đâu phải không biết nhà ta có bao nhiêu đồ? Hay người để chiều nay chúng ta bắt đầu có gia đinh dọn nốt có được hay không?
- Thôi được rồi, tiện có Ngưu đệ ở đây.
Cái lư vàng này chúng ta cũng không dùng tới ta có thể góp chút vàng này vào ngày rằm hay không?
Như chỉ chờ có vậy, Ngưu Đào liền gật đầu vội vàng.
- Huynh thật có lòng tốt, hẳn người dân sẽ rất biết ơn huynh! Trời cũng đã vào trưa, đệ cũng phải trở về chuẩn bị công vụ.
Nói rồi lão ta tiến tới đưa tay muốn cầm lấy lư vàng, A Vệ vừa buông tay tên Ngưu ngu ngốc kia