Nhã Tịnh ăn mặc quyền quý sang trọng, nhưng vì e ngại đám quan kia đã từng có kẻ thấy mặt nàng nên Nhã Tịnh đành nhờ Ý Hiên chỉnh lại dung nhan một chút.
Nhã Tịnh vẫn xinh đẹp như vậy, mắt ngọc mày ngài một thân cao quý.
Nhớ lại trước kia nàng cũng tham gia sự khiện, nơi đó có biết bao giả tạo Nhã Tịnh cũng đã sớm quen.
Nhà họ Lưu ngồi một bàn, Ngưu Đào liền đem ánh mắt đánh tới.
- Lưu huynh, nay huynh là chủ tiệc nhớ phải uống thật nhiều!
Tên Ngưu ngu ngốc tiến tới đem ly rượu dâng tới Lưu thúc, Nhã Tịnh một bên thầm ra dấu Diễm An nhanh chóng hiểu chuyện lui đi.
Cũng không ít công tử nơi đây nhắm tới nàng, Nhã Tịnh cũng chẳng buồn để ý.
Thời gian của nàng đều dồn tới người trên nóc nhà rồi.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt ở trên nóc nhà vẽ lại bản đồ phủ này, hôm nay riêng bản thân hắn đã vẽ tới hai cái bản đồ, tuy chỉ là khung thôi cũng đã khiến hắn muốn phế cái tay này rồi, nhìn nữ nhân nhàn nhã thu hút ong bướm Dạ Nguyệt Tu Kiệt thật sự muốn bẻ gãy cây bút đình công.
Hắn muốn xà xuống đó, đấm cho những kẻ đó một trận.
Sau đó đem anh em lục soát khắp nơi, như vậy không phải nhanh hơn hay sao!? Tuy lòng nghĩ như vậy, Dạ Nguyệt Tu Kiệt vẫn hiểu Nhã Tịnh muốn giăng lưới sâu hơn.
Thật tham lam, nhưng hắn lại thích nàng tham lam như vậy! Cây bút đã xuất hiện vết nứt, Dạ Nguyệt Tu Kiệt cố vẽ cho xong.
- Ngưu đệ nói quá rồi, ta muốn đa tạ mọi người hôm nay đã mở tiệc chào đón ta, tiệc này đáng lẽ là ta nên mời mọi người mới đúng!
- Sau này chúng ta đều là người một huyện rồi, huynh còn khách sáo gì đây? Huống chi ta đã xưng đệ gọi huynh, sao phải phân chia rõ ràng? Chưa nói tới ta còn phải thay mọi người đa tạ lư của huynh, thật sự đã cứu được không ít người.
Ngày mai ta bắt đầu phát cháo cho người dân định kỳ rồi, Lưu tiểu thư không biết người có rảnh hay không?
Nhã Tịnh một bên nghe xong liền hữu lễ trả lời.
- Đa tạ đại nhân lưu ý, mai tiểu nữ còn rảnh.
Nếu tiểu nữ có thể giúp được điều gì, tiểu nữ nhất định sẽ giúp!
Nghe lời này của nàng lão Ngưu Đào như đạt được mục đích lần nữa quay qua Lưu thúc cười.
- Lưu huynh thật sự có một ái nữ có tấm lòng tựa bồ tát!
- Ngưu đệ quá khen rồi, con bé có tấm lòng như vậy ta cũng thấy rất vui.
Ta còn có thêm mấy đứa nam tử, cũng chưa có phu nhân.
Đúng là đám trẻ không làm ta bớt lo, có gì đệ cứ đem cả chúng nó đi! Để ở nhà khiến ta vướng mắt!
- Phụ thân, con còn đang ở đây!
- Con cũng vậy!
A Vệ cùng Ý Hiên đen mặt nhìn qua Lưu thúc, Lưu thúc mỉm cười phất tay.
- Nữ nhi nhà ta là xinh đẹp nhất, mai để hai đứa vô dụng kia đi bảo hộ con bé! Lưu Thủy, nếu mai con có gì cần làm hoặc không làm được cứ ném cho hai đứa nó làm!
Ngưu ngu ngốc nhìn Lưu thúc sủng nữ nhi như vậy liền thu lại ánh mắt thèm thuồng kia, Lưu thúc lúc này mới hài lòng.
Không ít đám phú thương khác lấy thân tiến tới, nhìn tên Ngưu quan phủ kia tới lấy lòng Lưu thúc như vậy hẳn là người có quyền lực.
Đám người kìa thật sự quá phù phiếm rồi, Nhã Tịnh xoa ấn đường.
Lưu thúc thấy vậy liền xin phép cho người đưa Nhã Tịnh về phủ, đám người kia cũng không giữ lại.
Hẳn bọn chúng biết, dù sao mai cũng gặp lại nàng!
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau có tới ba cái xe ngựa trước cửa, Diễm An đi ra xác nhận liền lăn lại.
Nhã Tịnh ngồi ghế chủ trì nhìn Diễm An hớt hải chạy tới, nàng thở dài.
Cần gì phải lo lắng vậy nhỉ? Trời cũng đâu có sập?
- Chủ nhân, bên ngoài có ba xe ngựa, lần lượt của ba phú thương vùng này.
Có Đào gia, Nhu gia, Minh gia có thêm ba vị công tử đang đứng chờ ở ngoài xin vào đón người, chủ nhân nói xem.
Khúc xương như người đi ra ngoài đó bị ba cẩu nam nhân kia gặm thì phải làm sao?
- Cách ăn nói của ngươi cũng thật đặc biệt đấy Diễm An! Ta thấy ngươi lượn lờ quanh bọn chúng một lúc rồi, thứ cần đem ra ngươi giấu làm gì? Là ta tạo cơ hội cho ngươi hành động, không thể chia đôi sao?
- Phải là chia ba chứ!
Ý Hiên một thân bạch y từ phía trong đi ra, nhìn hai nữ nhân trước mặt tự nhiên ngồi xuống một góc, sau đó tiếp tục mở lời.
- Chia ba xong, ra ngoài kia chúng ta còn phải đi nữa!
- Sao lại chia ba? Các ngươi quên còn có ta sao?
A Vệ một thân hắc y từ trong cũng đi ra, Nhã Tịnh nàng không thể ngăn nổi ý nghĩ tự cổ chí kim đoạn tụ vẫn muôn năm nha! OTP mới của nàng đây rồi, tiểu mỹ thụ × hộ vệ công! Đỉnh chóp! Trong lòng tự giơ ngón tay cái cho bản thân, Nhã Tịnh tóm Diễm An sang bên cạnh thủ thỉ.
- Ngươi có biết tới đoạn tụ không? Công và thụ?
- Ta từng nghe người ta nói qua đoạn tụ mà thôi!
Nhã Tịnh nghe vậy hai mắt sáng lên, nàng càng lại gần Diễm An nói.
- Vậy ta bổ túc cho ngươi!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt mới ngủ dậy liền thấy nàng núp núp một góc nói chuyện, thậm chí còn không giữ hình tượng ngồi bệt ra đất.
Không nhịn được mà! Tiến tới xách cổ nàng lên, Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nữ nhân nào đó chằm chằm.
- Sao nàng lại ngồi dưới đất? Hai tên kia cũng vậy, ngươi phải bảo nàng chứ?
- Ay yo! Vị huynh đài, huynh nghiêm túc vậy làm chi? Có nói Vương phi cũng đâu có nghe! Huynh tóm giúp chúng ta cả con nhỏ đang tính chạy kia nữa, hôm nay không nôn tiền ra thì đừng hòng an ổn!
Cuối cùng sau một vài trận gà bay chó sủa, Diễm An,