Sớm hôm sau công đường rộng mở, ba tên công tử được đưa tới công đường.
Ba tên đó, mặt mày trắng bệch như gặp phải quỷ, thấy quan sai áo trắng đi qua liền sợ hãi tới thất thần bám lấy nhau.
Nghĩa Bắc từ trên cao nhìn xuống.
- Người đâu! Cho gọi người họ Vương lên!
Mới sáng sớm, vụ việc xảy ra khiến bao người hóng hớt bên ngoài.
Nhã Tịnh cũng đứng một bên hóng chuyện, đêm qua Ngưu Đào mất ngủ mắt như một con gấu tại một bên sừng sững.
- Đại nhân, tiểu dân có mặt!
Nghĩa Bắc lần này mới nở nụ cười, Nghĩa Bắc từ trên nhìn xuống dưới.
- Trước đây vì không có đủ bằng chứng nên ta buộc phải thả bọn chúng, nay những tội nhân kia đã tự nhận tội về mình! Nhân chứng, vật chứng cùng lời nhận tội đã có.
Ta sẽ bắt đầu phán tội!
- Đại nhân, sao từ khi nào đã có vật chứng?
Ngưu Đào kinh ngạc, lần này A Vệ được cải trang thành người trong nha môn bắt đầu tới phần diễn.
- Thưa đại nhân, sau ngày xảy ra vụ án.
Có người dân thấy đám nha hoàn Đào phủ đem ném quần áo, vì còn mới nên đã có người lén lấy về! Sau khi vụ việc xảy ra, người kia đã tự động đem quần áo tới quan phủ! Trên quần áo của Đào công tử vẫn còn vết bẩn và máu! Vừa hay, cô nương họ Vương kia cũng bị thương.
Chỉ riêng có Đào công tử cùng hai vị công tử còn lại không bị thương.
Vậy vết máu từ đâu ra?
Đào Duy bắt đầu có chút lo lắng, hắn lúc trước đã mở lời nhận lỗi, giờ tội chứng ngày càng rõ.
Chỉ e tội sẽ chỉ có tăng cũng không giảm, sợ hãi nhìn qua phụ thân lo lắng bên ngoài đang lắc đầu.
Đào Duy cắn răng.
- Đào Duy, ngươi vẫn bảo trì im lặng như vậy sao? Có vẻ ngươi không phục rồi! Người đâu! Thêm!
Ý Hiên dịch dung cũng bước vào, tay người cầm một cái ngọc bội bắt đầu nói tiếp.
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân theo nhóm người đưa thi thể về liền thấy trong tay Vương cô nương rơi ra miếng ngọc này.
Tiểu nhân vô tri, tính lấy làm của riêng, nhưng lại thấy máu vương trên ngọc.
Vì vụ án được báo là do vô tình mà Vương cô nương qua đời, tiểu nhân cũng không đem ra nữa! Mảnh ngọc này tiểu nhân từng thấy trên người của Đào công tử, ngày đó là ngày mà mở ra hội thơ! Cũng là ngày Vương cô nương qua đời!
Nghĩa Bắc nhìn đám người phía dưới lạnh nhạt hỏi.
- Vậy ngươi có chắc đây là đồ của Đào Duy? Tại sao ngươi có thể chắc chắn rằng nó là miếng ngọc đó?
- Bẩm đại nhân, miếng ngọc này là do đích thân Đào công tử thuê người khắc theo sở thích, nếu đem ra ánh sáng chiếu lên sẽ thấy tên của Đào công tử ở đó! Tiểu nhân đã thử, nhưng vì khi tiểu nhân muốn đưa cho Đào công tử lại nghe tới vụ án nên giữ lại.
Chờ có khi cần, tới khi đại nhân tới, tiểu nhân lại vì tính không cẩn trọng nên để ngọc linh tinh.
Tới hôm qua mới tìm ra, hôm nay liền trình báo!
Đào Duy tức tối liếc qua.
- Nhỡ đâu ngươi cho người làm giả, ý đồ hãm hại ta thì sao?
- Trong trấn này chỉ có mình công tử mới có miếng ngọc này, từ chất liệu cho tới người khắc đều là nghệ nhân cấp cao.
Nhà tiểu nhân đói bữa nay, lo bữa mai.
Sao có thể đủ tiền làm những việc ấy?
- Ngoài Đào Duy ra, ta còn tìm thấy một số chứng cứ khác.
Như nút áo của Giai công tử, cùng khăn tay của Minh công tử.
Các người có gì muốn ngụy biện hay không? Thêm với lời khai của các ngươi hôm qua, mọi chuyện đã quá rõ ràng cần gì chối cãi?
- Đại nhân, chúng tiểu nhân biết lỗi rồi, xin người giơ cao đánh khẽ!
Nhóm bọn chúng lo lắng, dù sao tên Nghĩa Bắc này cũng đã nhận bạc của bọn chúng.
Bọn chúng tin rằng hình phạt sẽ không quá cao!
- Xét thấy vụ việc này các ngươi có thể chối tội như vậy cũng những gì ngươi nói hôm qua.
Đây hẳn không phải vụ đầu tiên, chúng ta sẽ cho người tra xét nhà các ngươi.
Đồng thời nhận lại toàn bộ những huyết thư người dân thông qua họ Vương gửi tới.
Điều tra lại toàn bộ, từ đó mới xét tội các người! Người đâu, mau đem chúng nhốt vào tử lao, chờ ngày xét xử!
Đào Duy nghe vậy liền khiếp sợ, Nhu Giai đã ngất ngay tại chỗ, Minh Kiên thì phẫn nộ muốn xông lên liền bị nha dịch bắt lại.
- Tên cẩu quan nhà ngươi, đã nhận tiền rồi mà các ngươi còn dám xử ta tội chết hay sao?
Mọi người "ồ" một tiếng, nhìn qua Nghĩa Bắc an ổn ngồi trên ghế bắt đầu xì xào.
Nhã Tịnh đứng ngoài phất quạt, Nghĩa Bắc mỉm cười.
- Thưa chư vị, hạ quan quả thực từng được phụ thân của tam vị công tử tặng quà.
Lúc đó thông qua Ngưu Đào đại nhân móc nối, ta nhìn qua số vàng đó nhận ra.
Một phần vàng kia có ấn ký của triều đình, có nghĩa là có kẻ ở đây đã tham ô! Ta giữ lại số vàng làm vật chứng, sau khi xử xong vụ hàm lạ của Vương tiểu thư sẽ xử tiếp! Vì vụ việc lần này quá lớn, ta sẽ mở cuộc điều tra.
Mong mọi người có thể giám sát ta, cùng ta phá vụ án này, trả lại bình yên cho trấn chúng ta! Cũng như trả lại những lợi ích mà đáng ra tất cả mọi người đều được nhận!
Người dân nghe vậy liền hò reo, Nghĩa Bắc nhìn qua Ngưu Đào sắp ngất một bên ra lệnh.
- Người đâu! Đem quân chia làm ba nhóm! Tới ba viện của nhà họ Đào, nhà họ Minh, nhà họ Nhu bắt đầu lục soát.
Một trận đánh khiến bọn chúng không kịp trở tay, Nhã Tịnh ưu nhã quay người rời đi.
Ha, đúng là...nhìn qua Dạ Nguyệt Tu Kiệt ở phía ngược lại, dòng người trôi qua nhanh khiến nàng chẳng thể hiểu ánh mắt hắn là gì.
- A Tuyết!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt dùng khẩu hình nói với nàng.
- Bảo trọng, ta sẽ gặp lại sau!
Nói rồi hắn