Lưu thúc!
Nhã Tịnh bước vào nhìn Lưu Kỷ đang nhâm nhi ly trà, thấy nàng liền mỉm cười.
- Người đã đi?
- Người đã đi rồi, chúng ta có thể quay về luyện tập!
- Được, ta thấy nha đầu ngươi mấy hôm nay chạy loạn như vậy, không tính nghỉ ngơi sao?
- Đáng lẽ sẽ mất ba tháng, chỉ là có một vụ án châm ngòi.
Mọi chuyện sẽ được đẩy lên, bây giờ bị rút lại còn một tháng.
- Do người của bên Vương gia sớm đã nhúng tay, nếu vậy ta phải tăng gấp đôi bài luyện tập!
- Sư phụ, người có thể ở bên con lâu hơn không?
Lưu Kỷ nhìn nàng khẽ thở dài, trong một tháng này lão sớm đã coi đám nhóc này như hài nhi của mình.
Lão cũng nhìn ra sự đơn độc của Nhã Tịnh.
Chỉ đáng tiếc, nếu còn ở lại chỉ sợ lão sẽ chẳng thể dứt chân ra được nữa.
- Ta sẽ âm thầm bảo vệ ngươi! Trong tháng này ta sẽ truyền dạy cho ngươi những gì ta biết.
Ta mong, ngươi ít nhất cũng có thể bảo vệ bản thân!
Nhã Tịnh cúi đầu, Lưu thúc bước tới không nhịn được mà xoa nhẹ đầu nàng.
Lang Minh Triết đi rồi, sớm sau đêm qua.
Lang Minh Triết vội về kinh thành, Nhã Tịnh mỉm cười nhìn bầu trời trong xanh hôm nay.
Đông về lạnh như vậy, trời cũng như xanh thêm.
Tuyết đã sớm tan, con phố nhỏ cũng nhộn nhịp hơn.
Hôm nay Nhã Tịnh lại mở kho phát cháo, mặc kệ ba thế lực kia đang gào thét.
Nghĩa Bắc nhờ sự trợ giúp của Diễm An đã lấy được không ít sổ sách và ngân lượng, chỉ là vẫn không tìm được sổ chính.
Cũng không tìm ra chứng cứ ba nhà kia hối lộ Ngưu Đào.
Lập luận thì có thể, nhưng không có chứng cứ thì sao luận tội đây? Nghĩa Bắc đành trị tội ba kẻ kia trước, vì số tài sản kia không chứng minh được nên chúng sẽ bị tước hết tài sản tống vào ngục.
Số tài sản kia sẽ được phát cho người dân.
Một tháng sau, Thượng Quan huyện đã trở thành một huyện nhỏ bình thường.
Lưu Thúc nhìn trấn nhỏ đang vui vẻ nhận lại bạc, Diễm An và Ý Hiên sẽ ở lại đây để sống.
Nhã Tịnh có chút tiếc nuối Diễm An, nếu con bé đi theo nàng được thì thật tốt.
- Chuyện sao rồi?
Ngưu Đào đang bị giam lỏng, điều này đánh động tới Tam ca của nàng.
Tuy huynh ấy không mấy quan tâm việc chính trị, vì vậy mới bị điều tới đây nhưng ít nhất huynh ấy cũng biết Ngưu Đào là người của mình.
Chính vì vậy đã đem thông tin truyền cho Nhã Lâm, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Nhã Lâm cho người đi diệt trừ Ngưu Đào sau đó dựng thành vụ án sợ tội tự sát.
Số tài sản Ngưu Đào tham ô được bị đào bới ra, cả tháng nay bất cứ ai tìm kiếm sổ ghi chép cũng không thể tìm ra.
Đã hai tháng, nếu nàng không trở về kinh thành e sẽ bị nghi ngờ, A Vệ cùng nàng cũng chuẩn bị về lại Minh phủ.
Lâm thúc quay về trấn nhỏ thường sống tiếp tục sống.
Nhã Tịnh làm xong mọi chuyện, trong sự tiếc nuối của người dân mà rời đi.
- Tỷ tỷ, sau này ta lớn lên nhất định sẽ tìm tỷ! Lúc đó tỷ nhất định phải lấy ta nhé!
Nhã Tịnh mỉm cười gật đầu, số tài sản lúc trước nàng để lại cho Diễm An cùng Ý Hiên.
Đó cũng chính là lời hứa khi nàng chiêu mộ hai người họ đi cùng mình.
Cũng là phần thưởng, mặc dù nó quá lớn để Ý Hiên và Diễm An nhận.
Nhưng họ đã ký giao kèo, lần sau nàng nhờ sẽ không có tiền cho họ, Nhã Tịnh biết, tuy miệng nói vậy.
Nhưng chắc chắn khi nàng gặp khó khăn, hai người kia cũng sẽ không từ nan.
- Ngươi nói xem, giờ tỷ ấy đi rồi ta phải làm sao đây! Ta cũng thật nhớ món ăn của tỷ ấy!
Diễm An nhìn chằm chằm xe ngựa của nàng rời đi có chút tiếc nuối, Ý Hiên hai mắt có chút đỏ.
- Không sao đâu, khi nào chúng ta nhớ người có thể tới tìm!
Đám nô bộc là người của vài phe lúc trước, thấy chủ nhân mình ngã ngựa liền lập tức rời bỏ.
Cũng không còn ở đây phục vụ, Diễm An và Ý Hiên cũng không quen có người hầu hạ liền giải tán.
Chỉ thuê một số người làm ruộng.
Khi Nhã Tịnh trở về, bụng nàng đã to hơn trước.
Vừa xuống xe, Lang Minh Triết liền tiến tới nắm lấy tay nàng.
Bởi lẽ không chắc chắn bao giờ nàng trở lại, Nhã Như Tuyết cùng mẫu thân nàng cũng không tới.
Chỉ cho nha hoàn ngày lượn qua lượn lại trước Minh vương phủ chờ thời báo cáo.
Mà hôm nay cũng vậy, vừa thấy một màn này nha hoàn kia lập tức xoay người chạy về báo với Nhã Như Tuyết.
Nhã Lâm vì chuyện của Ngưu Đào lo lắng nên cũng không để tâm tới nàng ta, vì vậy Nhã Như Tuyết liền được đà chạy tới Minh vương phủ cầu kiến.
Vậy mà cả nàng lẫn Lang Minh Triết đều từ chối, đêm hôm đó Lang Minh Triết tự tay nấu một bữa ngon cho nàng.
Nhìn bàn ăn trước mặt, Nhã Tịnh có chút nghi hoặc.
- Vương gia, người nấu thật sao?
- Đúng vậy, đều là món nàng thích không phải sao? Ta đã được dạy nấu vài món, ta ăn thử rồi.
Không tệ đâu, nàng an tâm.
Cũng không có độc!
Tuy nàng nghi hoặc nhưng vẫn phải chấp nhận nhắm mắt gắp một miếng.
- Ngon quá!
Nhã Tịnh không kìm được nói lên lời, Lang Minh Triết nghe nàng khen mà vui vẻ ngẩng cao đầu.
- Phải không? Ta đã nói mà!
Nàng không kìm được mà mỉm cười, đúng là khá ngon.
Vừa miệng nàng, nhưng Nhã Tịnh lại sợ thứ dịu dàng này.
- Vẫn là vương gia, người thân phận cao quý, không nên xuống bếp nữa!
Lang Minh Triết có chút nghi hoặc nhìn nàng.
- Tại sao?
Với danh tiếng của ngài, đó là điều không ổn.
Hơn nữa ta muốn ăn cũng có thể tự nấu, không muốn nhọc người quan tâm.
- Không muốn nhọc ta quan tâm, hay không muốn ta quan tâm nàng? Ta có thể cho nàng những thứ nàng muốn, có thể bảo hộ nàng cùng mẫu thân nàng.
Sao nàng không thể thử toàn tâm yêu ta?
- Vương