Sớm hôm sau Nhã Tịnh tỉnh lại, Lang Minh Triết đã ở bên cạnh nàng.
- Người chăm sóc ta sao?
Giọng nàng yếu ớt vang lên, Lang Minh Triết gật đầu.
- Nàng may mắn bị thương không sâu, ta đã lấy hết những gì có thể gây hại ra khỏi căn phòng đó rồi.
Nàng có thể an tâm!
Nhã Tịnh im lặng, Lang Minh Triết nhìn lên nàng.
Nhã Tịnh chỉ không rõ lòng mình như thế nào, hình như nàng đã cho Lang Minh Triết cơ hội giam cầm mình.
- Dù sao y cũng là mẫu thân nàng, ta sẽ không đụng tới bà ta!
- Đa tạ, đa tạ người vì tất cả.
- Không có gì, ta đi lấy cháo cho nàng.
Chờ Lang Minh Triết rời đi, A Hoa cùng Diễm An bước vào.
- Tỷ tỷ, người có sao không?
- Vương phi, người ổn hay chưa? Hôm qua lúc thấy người nô tì cũng thật lo lắng!
Nhã Tịnh lắc đầu, sau đó nhìn tới tiểu Bảo vẫn trong tay A Hoa nói.
- Ta không sao, tiểu Bảo có khóc quấy hay không?
- Quận vương rất ngoan, ta mới cho người ăn rồi!
- Vậy thì tốt!
Diễm An nhìn vết thương của nàng hai mắt long lanh, nàng ta nghe lén được vết thương này là chính tay mẫu thân nàng đâm liền đau lòng cho tiểu thư.
Tại sao có thể, hổ dữ không ăn thịt con là Ý Hiên nói vậy.
Hắn còn kêu nàng hãy an tâm, vậy mag.
Nhìn tới ánh mắt của Diễm An, Nhã Tịnh xoa đầu nàng ta.
- Muội an tâm, ta không sao thật.
Là người luyện võ, dăm ba vết thương này không làm gì được ta!
- Vương phi! Không xong rồi! Người của phủ Tướng quân lại tới gây rối, bọn họ nói muốn gặp người! Vương gia đã đuổi đi nhưng họ không nghe, thậm chí còn mua một đội ngũ kèn tang tới! Đang làm ầm ĩ bên nhoài, vương phi cầu người ra.
- Vương phi, người có thể ra sao?
Nhã Tịnh nhìn tới A Hoa lo lắng mỉm cười.
- Ta không sao, lo tốt cho tiểu Quận Vương nhé.
Chút nữa hãy dạy ta thêu tiếp giày cho hài nhi ta, ta nhờ ngươi đấy.
Chút nữa ta sẽ về học.
Nhã Tịnh được Diễm An đỡ rời đi, nhìn nàng suy nhược rời đi A Hoa nhìn theo ánh mắt không kìm được lo lắng hơn.
"Bộp" một quả cà chua được ném vào người nàng, Lang Minh Triết ở xa nàng không kịp đỡ.
Quả cà chua cứ vậy nát trên y phục nàng, mùi xộc lên.
Bên ngoài vẫn là tiếng mắng chửi, nhị phu nhân kéo theo rất nhiều người tới.
- Ngươi là cái đồ độc phụ! Phủ tướng quân đã nuôi dưỡng ngươi ra sao, vậy mà ngươi dám làm những điều như vậy với phụ thân và muội muội ngươi.
Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn đâu!
Lang Minh Triết tức giận rồi, hắn rút kiếm ra nhanh chóng bước tới.
- Ngươi dám mạo phạm Vương phi, hôm nay đừng mong bình an rời khỏi!
Tuy không phải là chính thất, nhưng nàng ta cũng là nhị phu nhân của Tướng quân phủ.
Một vương gia dám làm gì nàng ta, nghĩ vậy nhị phu nhân lại càng hăng máu.
Có vẻ một cánh tay của Tướng Quân và mạng của Nhã Như Tuyết không đủ để nàng ta tỉnh táo.
- Ta mạo phạm nàng ta!? Ta đây là đang nói sự thật, từ khi nàng ta đi hại Tướng quân phủ không ngày bình yên! Ả ta chính là yêu nữ!
"Xoẹt" một đao vung lên, Lang Minh Triết dùng một kiếm cắt đứt tay Nhị phu nhân đang chỉ vào nàng! Không kịp hét lên, Nhị phu nhân vừa nhìn thấy liền ngất đi.
- Á! Vương gia lộng quyền, vương gia hại hại dân!
- Nhị phu nhân tướng quân phủ, không phân trên dưới, nhiều lần lăng mạ vương phi! Tại đây ta cảnh cáo, nếu còn có lần sau.
Vậy đừng mong toàn mạng!
Mọi người thấy vậy cùng nhau nhanh chóng rời đi, ai nấy thấy sát khí của Lang Minh Triết đều lo lắng sợ hãi.
Bởi lẽ vì Lang Minh Triết khi về kinh thành đã làm quá nhiều việc tốt khiến dân chúng gần như quên đi, vị Tứ vương gia kia có tên khác là "sát thần!"
Nhìn nàng, Lang Minh Triết liền tiến lại.
- Ta bảo nàng ở trong phòng nghỉ ngơi cơ mà!? Ngay cả y phục cũng hỏng rồi!
- Không sao, ta chỉ là thấy ngoài này ồn ào mà thôi! Người mau vào thôi Vương gia, người sắp phải thượng triều rồi!
Nghe Nhã Tịnh nói như vậy, Lang Minh Triết gật đầu.
Trước khi đi còn không quên liếc qua người của phủ Tướng quân.
Đêm đó một loạt giấy được dán khắp