Nhã Tịnh bị dội nước lạnh mà tỉnh lại, với mưu hèn kế bẩn này nàng không mấy kinh ngạc.
- Đại phu nhân, thật không ngờ đấy! Người chơi tới mức này luôn sao?
Nhã Tịnh khẽ cười, bản thân nàng đã bị nhốt trên ghế cũ nát, kịch bản này hơi quen nhỉ?
- Chơi một ván bài không? Vừa hay ta có mang xúc xắc, âu cũng đều là nữ nhân với nhau.
Có thể từ từ nói chuyện mà nhỉ?
Nhã Tịnh khẽ cười, đại phu nhân tức giận nhìn tới nàng.
- Tiện nhân nhà ngươi, rốt cuộc ngươi đã để Nhã Như Tuyết ở đâu rồi?
Nàng nghiêng đầu nhìn bà ta, chậc.
Già đi nhiều tuổi rồi! Ước gì mẫu thân của nàng cũng có thể yêu thương nàng như vậy.
- Thả ta ra đi, ta không biết nàng ta ở đâu đâu! Thả ta ra, ta sẽ niệm tình mà thả cho ngươi đường sống! Hoặc chơi cùng ta ván bài, ta chỉ cho ngươi vài thứ!
Nhã Tịnh vẫn là vẻ không mấy bận tâm, dù sao nàng cũng không sợ chết.
À quên, to mồm vậy thôi chứ chết thì vẫn sợ nhé!
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao tiện nhân? Đúng là Tướng quân phủ phải vô phước ra sao mới có thể nuôi dưỡng ra một kẻ như ngươi chứ?
- Đối diện với điều các ngươi đã làm, ngay cả ông trời cũng phải ban ta xuống để đưa sự thật ra ánh sáng! Đất nước này nếu rơi vào tay các người, liệu có còn công lý hay sao?
Đại phu nhân tức giận muốn tát nàng, Nhã Tịnh nhanh chóng né được, còn làm mặt quỷ trêu đùa bà ta.
- Lệch rồi nhé lew lew! Ta đã nói rồi, thân làm nữ nhi hở xíu ra là đánh đấm có còn chút nữ tính nào không? À quên, đó dành do nữ nhi! Còn người qua tuổi rồi nhỉ? Kính lão đắc thọ, hay ta cho ngươi tát ta một cái vớt vát lại thể diện nhé?
- Ngươi ngươi!
Không ngoài dự đoán, đại phu nhân bị nàng chọc tới tức điên.
- Dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, đâu phải không biết tên nhau! Bây giờ bên ngoài kia vẫn nghĩ, ta là con gái cưng của người đấy! À đúng rồi! Mẫu thân à, nữ nhi thật sợ nha! Người có thể thà nữ nhi ra được không? Con đặt mười phần dưỡng tâm đan, dưỡng nhan đan cho người nha! Suốt ngày tức giận như vậy sẽ mau già lắm đó!
Đại nhân không nhịn được, lấy thanh sắt nóng hổi lao tới.
Nhã Tịnh di chuyển ghế, vì đại phu nhân không kịp phanh lại theo đà lao đi, chân bà ta vấp phải ghế của nàng liền ngã xuống.
Thanh sắt cũng rơi xuống, Nhã Tịnh chậc lưỡi.
- Ta đã nói cho người tát rồi, ai chơi vũ khí chứ? Như vậy không tốt đâu à nha!
Nàng làm ra vẻ nhún vai, đại phu nhân cuối cùng cũng bật dậy.
Bà ta lấy chậu nước hắt vào nàng, Nhã Tịnh cũng đành chịu.
- Nào phu nhân, chuyện cần nói ta cũng đã nói.
Người lăng nhục ta chắc cũng đủ rồi đi!? Vậy thả ta ra về được rồi chứ?
Đại phu nhân bỗng chốc thấy nàng ỉu xìu liền vui vẻ ra mặt, đúng là những kẻ bần tiện thì chỉ có dùng roi vọt mới có thể bẻ đi răng nanh của chúng.
- Nếu ngươi không cho ta biết, tiểu Tuyết giờ đang ở đâu thì ngươi đừng hòng rời đi!
- Nếu người còn không thả ta trước bữa tối, vậy e tính mạng người cũng khó mà chu toàn!
Nhã Tịnh thật sự không đùa, bây giờ tình thế của phủ Tướng quân đã là ngàn cân treo trên sợi tóc.
Vậy mà đại phu nhân còn dám có ý định hại nàng, ám vệ hẳn đã báo cho Lang Minh Triết nếu hôm nay Nhã Tịnh nành gặp vấn đề gì quá nặng.
Với tính cách của hắn, e rằng đại phu nhân sẽ là người ra đi đầu tiên.
Nàng không phải đe dọa, chỉ có chút tự tin này mà thôi! Tự tin nói ra sự thật!
Nhưng Nhã Tịnh không hay biết, sáng nay, một thi thể nữ nhân bị hút sạch máu đã được tìm thấy ở gần Vương phủ! Có người làm chứng, đêm qua thấy Vương gia đã hút máu nữ nhân ấy! Bên cạnh còn có ngọc bội của hắn, tin đồn lan nhanh khắp thành.
Cộng với mái tóc trắng của Lang Minh Triết và lời đồn về căn bệnh quái ác trước kia, mọi người đã