Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, nàng đã cho bày binh bố trận giống như đã từ vết nứt tường thành mà chạy trốn.
Bản thân ở lại trong thành tiện bề làm việc, việc đại phu nhân mất, phủ tướng quân cũng đã phát tang.
Phủ Tướng quân cho người loan tin ra, là do nhóm người của vương gia đã ám hại đại phu nhân.
Bởi lẽ phủ Tướng quân đã tìm ra chân thân của hắn, chân thân mà họ nói là một con dơi, không sai.
Một con dơi, Nhã Tịnh có chút buồn cười.
Cái tên Lang Minh Triết kia là một con mèo nàng ta thấy còn đáng tin hơn đấy! Ánh mắt lúc nào cũng khinh bỉ nhìn đời, lại kiêu ngạo như vậy.
Há có thể là một con dơi? Đúng là không có mắt nhìn người mà!
Nhưng dù sao, đại phu nhân cũng là mẫu thân trên danh nghĩa, lúc bà ta còn sống tuy đắc tội không ít với nàng nhưng bị chính người của mình hại chết âu cũng là trả nghiệp.
Thắp ba nén hương, Nhã Tịnh không biết Nhã Như Tuyết có biết mẫu thân mình mất hay chưa.
Bên ngoài trời lại mưa, tháng bảy trời hay mưa hơn nhiều.
Dưới chiếc ô giấy, nàng nhìn dòng người chạy qua, chạy lại vừa hay va vào một thân ảnh quen thuộc.
Nhã Tịnh mỉm cười.
- Ta tới đón nàng đây!
Hai tay đan lấy nhau, tách xa hàng nước mưa buốt giá hắn khoác cho nàng lớp áo ấm.
- Đi thôi!
Nhã Tịnh gật đầu, nàng không nói gì thêm.
- Phu quân, đã lâu không gặp.
- Cũng đã lâu nàng không gọi ta hai từ đó, quả thực.
Nàng gọi như vậy dễ nghe hơn nhiều.
- Vậy sao...
Người của Thái Hậu cũng đã gấp rút về lại kinh thành, trước sự bao vây của Tướng Quân, hai bên đang nhăm nhe nhau.
Thời hiệu bắt đầu sẽ là ba ngày sau, khi lễ tang của Tướng quân phu nhân kết thúc.
"Bắt giữ yêu ma, đòi lại công đạo!"
Đó chính là những gì phủ Tướng quân treo lên, lấy mệnh trời coi như tự nhiên khiến nàng có chút buồn cười.
- Phu quân, chàng xem, viết chữ cũng thật xấu!
- Đúng vậy, thật ra chữ của nàng cũng không đẹp lắm.
Ta đã vất vả như nào mới có thể dịch được toàn bộ chữ của nàng chứ? Sau này tiểu Bảo vẫn là nên để ta dạy hài nhi viết chữ, nàng đừng dạy con gì cả!
- Không được, giao cho chàng thật quá cứng nhắc, ta nhất định không thể để hài nhi cho chàng dạy.
Nếu không sẽ biến nó thành đầu gỗ mất!
- Nếu để nàng dạy những thói của nàng, không sợ thằng bé sẽ bị mọi người chỉ trỏ hay sao?
Dưới trời mưa tháng bảy nàng cùng Lang Minh Triết bàn việc dạy dỗ tiểu hài nhi.
Ba ngày sau cũng tới, trước sự ủng hộ của người dân Nhã Lâm tiến quân tới Hoàng cung đòi người.
- Không hay rồi, Hoàng thượng, tướng quân đã cho người tấn công tới đây! Tường thành đã bị công phá!
- Người của Thái hậu đâu? Cả người của Hoàng hậu cùng Tam hoàng tử đâu? Thái Tử đâu?
- Nhóm Thái Tử cùng Tam hoàng tử đang chiến đấu ngoài thành, bởi Tướng quân đã rút quân hắn bố trí khắp nơi ùa về rồi! Tam hoàng tử và Thái tử đàn giao đấu với Nhã Tín! Hoàng Hậu đã theo phe Tướng quân, e rằng chúng ta khó bảo toàn!
Từng tin một đánh lão Hoàng Thượng có chút ngơ rồi, sao mọi việc lại tới nước này? Nếu không nhắc tới, Tam hoàng tử muốn lật đổ Thái tử hẳn sẽ không có chuyện này xảy ra.
Nhưng lão Hoàng Thượng mải mê canh Tướng quân và Tứ vương gia nên đã bỏ qua nội bộ gia đình.
Cũng chính là tự đào hố chôn mình!
Hoàng thượng bất lực nhìn quân lính dần bị hạ, hẳn tên Tam hoàng tử và Thái Tử ở ngoài thành đang tranh giành tìm cách trừ khử nhau!
Lang Minh Triết về lại kinh thành, hẳn rằng hắn đang có mục đích khác.
Nhưng với đám bằng chứng lúc trước, Lang Minh Triết hoàn toàn có thể lựa chọn cách báo lên Hoàng thượng thông cáo cho toàn dân biết phủ Tướng Quân có âm mưu lật phản bội.
Nhưng hắn không làm vậy, Lang Minh Triết chờ khi Tướng quân thật sự nổi dậy, sau đó thâm cung nội chiến.
Lang Minh Triết sẽ là kẻ được lợi hơn cả, thay thế vị trí xem kịch của Hoàng thượng lúc hắn cùng Nhã Lâm đấu nhau.
Quả thực, một nước đi đáng chú ý.
Nhã Tịnh như hiểu cả, nàng lặng lẽ đi tới tấm chăn đã hóa lạnh thở dài.
Không biết tiểu Bảo bây giờ như nào rồi!
Phía ngoại thành, người dân vẫn bình an.
May mắn, nhóm A Vệ cắt đuôi được những kẻ theo sau, bọn họ về nơi nàng chuẩn bị trước kia chú tạm.
- Nơi này không