Đôi khi chỉ có lời xin lỗi thôi vẫn không thể làm nguôi đi đau đớn, A Vệ biết điều đó, nhưng Ý Hiên lại như không chú ý tới điều này.
Đúng hơn Ý Hiên vẫn cho rằng A Vệ bị bỏ lại đang dỗi mà thôi, đúng là khi yêu vào ai cũng thích tự lừa dối bản thân, như chính chủ nhân của họ vậy.
- Phu Quân!
Nhã Tịnh bước tới nhìn Lang Minh Triết đang lau kiếm, quân của Tướng quân đã tràn vào Hoàng cung rồi, Hoàng hậu cũng đang tạo phản trong Đông cung, hai người họ chẳng thể chậm trễ nữa.
- Ta hiểu ý của nàng, phu nhận người nên ở lại nơi này.
Trong đó quá nguy hiểm, ta không an tâm!
- Vậy ta sẽ dẫn quân vào Đông cung, chàng hãy làm việc của chàng, ta làm việc của ta, chúng ta không ai đụng ai.
Như vậy được rồi chứ?
Biết chẳng thể ngăn nàng, Lang Minh Triết liền gật đầu.
Nhã Tịnh mang theo một ngàn quân, Lang Minh Triết cầm binh phù trên tay liền nhớ lại việc này.
Là việc Lang Minh Triết giao cho Nhã Tịnh nắm binh phù, lúc đó nàng còn đang làm gián điệp hai mang.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, Nhã Lâm sẽ không ngờ tới đứa con gái bị coi là con rối đó sẽ nắm giữ thứ quan trọng như vậy.
Nhã Tịnh cũng rất vui vẻ chấp nhận điều này, còn vô cùng tự tin bảo đảm với hắn sẽ coi binh phù như con mà bảo vệ.
Nhớ tới đây Lang Minh Triết khẽ thương xót cho những đứa con sau này sẽ được nàng nuôi dưỡng, dưới sự “Chăm sóc” của nàng, binh phù nằm ở tiệm cầm đồ.
Lang Minh Triết từng nhìn qua không ít kẻ chán sống, nhưng chán sống như nàng vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến.
Số tiền cầm được binh phù thà nàng đi chơi bạc như bình thường thì không nói làm gì, vậy mà Nhã Tịnh lại đem số tiền cầm được đó thêm chút vốn lấy được từ Vương phủ mua lại hiệu cầm đồ đó dưới danh Diễm An.
Nhất định phải phiền phức như vậy sao? Lang Minh Triết sâu sắc quan ngại, rốt cuộc nữ nhân kia đang nghĩ gì đây? Đã vậy Nhã Tịnh còn đứng trước mặt hắn vô cùng tự tin hỏi:
- Thế nào Vương gia? Ta rất thông minh phải không? Không ngờ tới đúng không?
Lang Minh Triết nhớ rõ bản thân lúc đó chút nữa phun ngụm trà trong miệng, hắn chưa bao giờ mong ai làm hắn coi như chưa nghe nàng nói như bây giờ.
“Rốt cuộc não nàng nghĩ điều gì?” Đó là câu hỏi chưa bao giờ có đáp án của hắn.
Lang Minh Triết từ sớm cũng đã chết tâm.
Chưa nói tới, sau khi lấy lại được binh phù, Nhã Tịnh lập tức đổi giấy tờ chủ tiệm cầm đồ từ tên Diễm An sang tên mình.
Lang Minh Triết lúc này mới nhìn ra mưu đồ thật sự của nàng, bảo vệ Binh phù chỉ là cái cớ để nàng lợi dụng tiền bạc Minh phủ tư lợi riêng.
Nhưng chìa khóa ngân khố Minh phủ cũng là nàng cầm, tiền bạc đều do nàng quản.
Như vậy có khác gì tự ăn mình đâu? Lang Minh Triết khó hiểu, nhưng hắn không nghĩ tới dây thần kinh não của phu nhân hắn vốn ở một nơi khác.
Tiền bạc Minh phủ, nàng cùng lắm chỉ là quản.
Nhưng tiệm cầm đồ này, Nhã Tịnh nàng là chủ!
Đó là sự khác biệt to lớn! Tiền lãi từ cầm đồ sẽ thuộc về Nhã Tịnh, không rơi một đồng nào vào Minh phủ.
- Được rồi, đi thôi!
Lang Minh Triết đem kiếm tra vào vỏ, Nhã Tịnh cũng đem kiếm cầm lên.
Hai người lẻn ra khỏi thành, tập hợp binh lính.
- Năm vạn đại quân nghe lệnh!
Nhìn thấy Lang Minh Triết và nàng, các quân lính đang chờ nghe lệnh lập tức nghiêm túc!
- Bây giờ Nhã tướng quân đang âm mưu tạo phản, chúng ta có đủ bằng chứng, chứng cứ chứng minh! Bây giờ, chúng ta sẽ tiến công bảo vệ hoàng thất! Quân lệnh như núi! Kẻ nào không nghe, chém! Kẻ nào lui bước, chém!
Nhìn Lang Minh Triết oai phong lẫm liệt, tim Nhã Tịnh lại bắt đầu bồi hồi.
Người từng vì ta chải tóc, giữ khăn, người từng vì ta nấu ăn không ngờ lại có một mặt này.
Nhớ tới lúc trước hắn giết người không nhắm mắt, Nhã Tịnh còn sợ hãi con người máu lạnh của hắn.
Nhưng đây là chiến trường, máu lạnh cùng sát khí phải cao mới có thể sống sót.
- Đi thôi!
Lang Minh Triết một ngựa, Nhã Tịnh một ngựa, hai người cho một vạn đại quân gia nhập trận chiến cùng Thái tử và Tam hoàng tử để mở đường.
Đẩy ngã cổng thành, Lang Minh Triết dẫn bốn vạn đại quân còn lại xông vào hoàng cung.
Nhã Tịnh đem hai ngàn quân đi tới Đông cung tách khỏi Lang Minh Triết.
Hôm nay Nhã Tịnh một thân chiến bào, tay cầm kiếm đầy hiên ngang tiến vào Đông cung.
Nhưng thật sự không như nàng tưởng tượng, các phi