Edit: Cá Mực 99Thẩm Dụ không để lại dấu vết mà hóng hớt, "Hôm qua có người thấy ngươi cùng Chỉ nhi sáng sớm liền đồng hành xuất thành, còn có người đồn đãi ngươi lúc trước đó vài ngày ở Yên Vũ lâu tức giận dữ vì hồng nhan."Ngụy Trạc nhíu mày, "Lời nói vô căn cứ."Thẩm Dụ ho nhẹ một tiếng, chỉ vào tờ giấy trên bàn kia hỏi: "Ngươi không phải cho tới nay đều mặc kệ những chuyện này sao? Như thế nào lúc này lại có ý muốn xử lý?"Ngụy Trạc nói: "Ngươi đi hỏi Giang Văn Bạch."Thẩm Dụ hóng hớt biết đến điểm dừng thực thức thời không hề tiếp tục nói nữa, thầm nghĩ trong lòng chốc lát nữa phải đi hỏi cái tên Giang Văn Bạch kia mới được, hắn hỏi: "Ngươi chuẩn bị theo như ý tưởng của Chỉ nhi xử lý việc này?"Ngụy Trạc nói: "Có nhiều chỗ còn cần phải hoàn thiện, bất quá trên tổng thể cũng coi như có thể thực hành được."Thẩm Dụ nghĩ đến nội dung vừa rồi trên tờ giấy kia, "Ý tưởng như này là biện pháp tốt, chỉ là muốn áp dụng được có thể có không thế lực ngăn cản." Thẩm Dụ khó hiểu đặt câu hỏi, "Vì sao phải phiền toái như vậy? Không bằng ngươi trực tiếp mở miệng để cho bệ hạ không cần xây nữa không phải là được rồi?"Ngụy Trạc nhìn Thẩm Dụ, nói thẳng: "Việc này ngươi có thể đi hỏi biểu muội ngươi, nàng muốn làm như vậy."Thẩm Dụ: ".
.
.
.
.
." Nàng nghĩ muốn làm như vậy ngươi liền làm như vậy, hai ngươi thật sự không có quan hệ gì sao?"Đúng rồi." Ngụy Trạc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Dụ nói, "Giữa huyện Vu Thành An cùng huyện Thanh Thủy có một thôn trang tên là thôn Tam Tính."Thẩm Dụ khó hiểu, "Thôn kia thì làm sao?"Ngụy Trạc nói: "Thôn kia có một hộ dân cất rượu họ Lưu, nhà nàng ủ rượu cũng không tệ lắm, tửu lâu của ngươi nếu cần rượu có thể phái người đi mua."Thẩm Dụ đầu đầy dấu chấm hỏi, "Chính ta có xưởng chuyên môn cất rượu, vì sao phải đi mua rượu của người ta?"Ngụy Trạc liếc mắt nhìn hắn, Thẩm Dụ lập tức nói: ".
.
.
.
.
.
Ta chốc lát nữa liền phái người đi tìm hiểu một chút."Bên trong phủ An Định Hầu, Lâm Chỉ tắm rửa xong thay đổi y phục thoải mái ở trong phủ đang bưng thức ăn cho cá dựa vào bên ao hoa sen vung tay cho cá ăn, tuy rằng Ngụy Trạc chưa cho nàng câu trả lời chính xác, nhưng Lâm Chỉ biết Ngụy Trạc từ ngày đáp ứng cùng nàng đi huyện Vu Thành An, chuyện này cơ bản đã thành kết cục đã định.Lâm Chỉ nhìn thấy trong ao cá chép tranh nhau ăn, suy nghĩ có chút loạn, bất quá tất cả suy nghĩ lung tung đều vây quanh một người -- Thành Vương Ngụy Trác.Hắn rốt cuộc là một người như thế nào?Tay hắn nắm quyền cao mỗi người đều sợ hãi, nhưng trong mắt Lâm Chỉ là đạm mạc xa cách giống như lúc nào hắn cũng tự do ở ngoài thế tục, người đời nói tâm hắn lãnh khốc vô tình, nhưng Lâm Chỉ lại không thấy vậy, hắn tuy lạnh nhạt nhưng tuyệt không phải người vô tình, đủ loại cảm xúc mâu thuẫn đan vào nhau, làm cho Lâm Chỉ không nhịn được muốn đi từng bước đến gần hắn để hiểu biết hắn rõ hơn."Chỉ nhi." Sau lưng có tiếng bước chân đánh gảy mạch suy nghĩ của Lâm Chỉ, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Như Mộ đang đi tới nàng.Lâm Chỉ cầm trong tay thức ăn cho cá toàn bộ vung vào giữa hồ sen, đứng dậy cùng đại ca, "Đại ca hôm nay sớm như vậy đã trở lại?"Lâm Như Mộ dừng lại bên cạnh Lâm Chỉ, "Cố ý sớm trở về, có mấy lời muốn hỏi ngươi một chút."Lâm Chỉ thử dò xét nói: "Đại ca là muốn hỏi chuyện Thành vương hay là muốn hỏi chuyện Viên Lâm ở Vu Thành An?"Lâm Như Mộ nói: "Hai chuyện này đều muốn nghe ngươi nói."Lâm Chỉ một lần