Edit: Cá Mực 99Lâm Như Mộ từ xa nhìn thấy Ngụy Trạc ôm Lâm Chỉ đi ra, hắn xưa nay luôn giữ bình tĩnh trong mọi chuyện nhưng lúc này lửa giận xông thẳng lên não liền lập tức đi lên mấy bước chợt thấy tay áo Lâm Chỉ nhuốm máu tất cả tức giận đều ném ra sau ót chỉ còn lại lo lắng, "Như thế nào lại bị thương?"Ngụy Trạc tự thấy có lỗi mà nói: "Trong rừng bị thích khách tập kích, Lâm cô nương thay ta cản một đao."Lâm Như Mộ tiến lên cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Lâm Chỉ, vết thương dữ tợn trông có chút đáng sợ, Lâm Chỉ nhìn sắc mặt đại ca nàng thận trọng nói: "Nhìn thì thấy đáng sợ chút kỳ thật muội không bị thương sâu, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi mà."Lâm Như Mộ cũng không để ý tới Lâm Chỉ, nhìn qua Ngụy Trạc thấy hắn cũng không có ý muốn thả Lâm Chỉ xuống, nhịn không được nhíu mày nhắc nhở: "Vương gia nên đem Chỉ nhi giao cho ta đi, bên ngoài nhiều người, hai người các ngươi như vậy lại chọc cho người khác chê cười thêm." Ngươi còn chưa tới cửa cầu hôn đâu, liền trực tiếp ôm người xuất hiện trước mặt người khác còn ra thể thống gì?Ngụy Trạc cũng ý thức được như vậy không ổn, cẩn thận đem Lâm Chỉ giao cho Lâm Như Mộ, Lâm Chỉ có chút bất đắc dĩ kháng nghị nói: "Ta chỉ là bị thương ở cánh tay, lại không có bị thương ở chân nha." Thật không có ốm yếu cần người ôm tới ôm lui.Lâm Như Mộ một bên ôm Lâm Chỉ đi ra phía ngoài, vừa lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi Thành vương ôm ngươi, ngươi như thế nào không nghĩ đến chân còn có thể đi được?"Đã bị đại ca nàng bắt gặp được Lâm Chỉ cũng hết đường chối cãi, một bên Ngụy Trạc thấy thế nhịn không được mở miệng thay nàng giải thích nói: "Là ta kiên trì muốn làm như vậy, cùng Lâm cô nương không quan hệ, Lâm đại nhân chớ nên trách nàng."Lâm Chỉ vô lực nháy mắt với Ngụy Trạc, Vương gia người cũng đừng vì ta nói chuyện thế chứ, người nói thêm gì nữa đại ca của ta thực tức giận lên ta cùng với ngươi hai người liên thủ cũng không đánh thắng được hắn nha.Lâm Như Mộ bị hai người này không để mình vào mắt còn mắt đi mày lại cười vui vẻ, liền nhìn về phía trước không chớp mắt coi như mắt không thấy tâm không phiền, dưới chân càng neenjn bước nhanh hơn ôm Lâm Chỉ trực tiếp về trong doanh trướng của nàng.Đi theo sau là thái y mới vừa xem qua cổ chân cho Từ Thư Nhã xong còn không được ngồi nghỉ ngơi, đã bị Ngụy Trạc dẫn theo đến doanh trướng của Lâm Chỉ, bên này Lâm Như Mộ chân trước vừa đặt Lâm Chỉ ngồi ở trên giường sau tấm bình phong giản dị, sau lưng Ngụy Trạc đã dẫn theo thái y đi vào.Thái y loạng choạng đứng không vững, lòng tràn đầy hoảng sợ run rẩy nhìn Ngụy Trạc, "Vương, Vương gia, ai bị bệnh vậy.
.
.
.
.
."Sau tấm bình phong Bạch Lộ đang hầu hạ Lâm Chỉ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mở miệng nói: "Thái y tới rồi sao, mời vào."Thái y nhìn Ngụy Trạc một cái lập tức xách theo cái hòm thuốc đi vào sau tấm bình phong, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, xác thực đúng như Lâm Chỉ nói, miệng vết thương mặc dù nhìn thấy sâu nhưng lại không bị thương đến gân cốt.Sau khi thái y bôi thuốc băng bó cho Lâm Chỉ, Lâm Như Mộ lúc này mới đi ra ngoài, nhìn thấy Ngụy Trạc vẫn còn đứng ở nơi này, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng không thể trừng mắt nói lý tỏ ra lạnh lùng đối với người trong lòng muội muội được, vì thế khắc chế tâm tình khó chịu mà tìm đề tài: "Vài tên thích khách kia Vương gia đã điều tra ra chưa?""Không biết là người nơi nào." Ngụy Trạc nói, "Mới vừa rồi lúc đi đến đây đã để hộ vệ đi thông tri bệ hạ."Lâm Như Mộ vốn cũng không phải người nói nhiều, Ngụy Trạc lại là người ít nói, vì thế hai người nhìn nhau không nói gì lần lượt ngồi trên hai cái ghế trống, cùng đợi thái y sau tấm bình phong xử lý vết thương cho Lâm Chỉ, không khí lại rất hài hòa.Không bao lâu thái y liền xách theo cái hòm thuốc đi ra, Lâm Như Mộ cùng Ngụy Trạc đồng thời đứng dậy mở miệng: "Như thế nào rồi, có trở ngại gì sao?"Đối mặt với khí thế đè ép người của Thành vương cùng Lâm thiếu tướng quân, đáng thương lão thái y hai chân liền run lên, "Không, không có gì đáng lo lắng, nhiều ngày tới tận lực không cử động cánh tay bị thương, ba ngày đổi một lần thuốc, hơn một tháng liền có thể khỏi hẳn."Lâm Như Mộ nhìn ra lão thái y đang khẩn trương, liền nhấc chân tiễn người đi ra ngoài, cũng trấn an một câu: "Làm phiền thái y rồi."Trong doanh trướng Lâm Chỉ để cho Bạch Lộ sửa sang lại y phục.
khoác thêm kiện áo choàng lớn liền đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy đại ca nàng