Edit: Cá Mực 99Ngụy Trạc nghe ra trong giọng nói của nàng ý kháng cự, "Làm sao vậy?"Lâm Chỉ nghĩ đến thời thế hiện tại, nàng có chút bất an nhìn về phía Ngụy Trạc, trong mắt chứa mong đợi nhờ vả nói: "Vương gia, ta không muốn gặp bệ hạ, người có thể giúp ta ngăn bệ hạ lại không?"Thẩm Âm Nhân khó có thể tin mở to hai mắt, đây là hành vi đại nghịch bất đạo gì? Còn có biểu tỷ nàng đây là đang cùng Thành vương.
.
.
.
.
.
Làm nũng sao?Ngay lúc Thẩm Âm Nhân đầu óc trống rỗng, nàng nhìn Thành vương xưa nay khuôn mặt luôn lạnh lùng nghiêm nghị thế nhưng lộ ra một nụ cười ấm áp, hắn gật đầu nói: "Tốt, chốc lát nữa ngươi đi ra sau tấm bình phong đợi đi."Thẩm Âm Nhân cảm thấy mình phải nhận thức lại chuyện của biểu tỷ nhà mình cùng Thành vương, thì ra việc trong thoại bản viết một chút cũng không khoa trương, đều là thật a!Bên ngoài doanh trướng truyền đến một trận huyên náo, hẳn là Ngụy Lân đã đến đây, Lâm Chỉ hướng Ngụy Trạc lộ ra một nụ cười cảm kích, liền dẫn Bạch Lộ đi vào sau tấm bình phong.Quả nhiên, sau một lát Ngụy Lân liền đi vào doanh trướng, Ngụy Trạc cùng Ngụy Lân chính là đường huynh đệ, Ngụy Lân so với Ngụy Trạc lớn hơn ba tuổi, bất quá bởi vì đủ loại nguyên nhân hai người từ nhỏ đã không thân cận, hơn nữa hiện giờ bị quyền thế kiềm chế quân thần có sự khác biệt."Vi thần gặp qua bệ hạ." Ngụy Trạc hành lễ với Ngụy Lân.Ngụy Lân đưa tay nâng hắn dậy, "Thành vương mau mau đứng lên, trẫm nghe nói mới vừa rồi trong rừng có thích khách, Thành vương có bị thương?"Ngụy Trạc nói: "Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần đệ không có bị thương.""Không bị tổn thương thì tốt." Ngụy Lân lại đi bốn phía nhìn nhìn, "Lâm tiểu thư đâu? Nàng thương thế rất nghiêm trọng?"Ngụy Trạc thản nhiên nói: "Lâm tiểu thư mất máu quá nhiều hơn nữa bị dọa kinh sợ, vẫn mê man chưa tỉnh."Ngụy Lân gật gật đầu, hắn vốn bởi vì Ngụy Trạc đang ở chỗ này nên tiến đến an ủi, Lâm Chỉ một tiểu nha đầu chết hay sống hắn không quan tâm, lại cùng Ngụy Trạc nói vài câu trấn an rất nhanh liền rời đi.Sau khi Ngụy Lân rời đi, trong doanh trướng còn lại hai mợ của Lâm Chỉ cùng Thẩm Âm Nhân, đều là nữ quyến, Ngụy Trạc cũng không tiện ở lại, dặn dò Lâm Chỉ nói: "Việc thích khách ngươi chớ lo lắng nhiều, tĩnh dưỡng cho tốt chờ sau khi trở về ta lại đi thăm ngươi."Cất bước Ngụy Trạc, không khí trong doanh trướng nháy mắt ngưng kết lại, hai người mợ muốn nói lại thôi nhìn nhìn Lâm Chỉ, cuối cùng mợ cả thử thăm dò mở miệng nói: "Chỉ nhi, ngươi cùng Thành vương.
.
.
.
.
."Lâm Chỉ vốn định phủ nhận nhưng có chút do dự nên mở miệng nói: "Hai mợ yên tâm, nếu thực sự nguyện ý, ta sẽ cùng với hai mợ nói thẳng."Các nàng cũng biết tính tình Lâm Chỉ không giống nữ tử bình thường nuôi dưỡng ở khuê phòng, mợ hai nói: "Nơi này nhiều người nhiều miệng, có việc gì sau khi hồi phủ đem tổn thương dưỡng tốt nói sau cũng không muộn."Lâm Chỉ hơi rủ xuống ánh mắt, "Đa tạ hai mợ."Mợ hai lại nói: "Đằng trước bách gia yến lập tức sẽ bắt đầu rồi, Âm Nhân ngươi liền ở lại nơi này cùng Chỉ nhi, chớ lại đi lung tung."Lúc này trong rừng bốn cỗ thi thể thích khách được Đỗ An cùng Lâm Như Mộ đang tra xem, Lâm Như Mộ ngồi xổm người xuống cẩn thận xem xét sau tai mấy người, vẫn chưa phát hiện dấu hiệu rõ ràng, như này có thể nói mấy người kia cũng không phải binh sĩ chính thức của quân Tứ Phương, Lâm Như Mộ lại xem xét kiểm tra thêm bàn tay cùng các đốt ngón tay mấy thi thể, hình dạng mặc dù không giống binh sĩ quân Tứ Phương rõ ràng, nhưng hiển nhiên cũng cùng một bộ đao pháp.Lâm Như Mộ